Võ Đạo Đan Tôn

Chương 421: Thạch thất thần bí (1)




Nhưng lúc này hắn lại nhìn thấy vẻ mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh dị, ánh mắt biến hóa kỳ lạ, thậm chí có người che miệng kinh hô, đôi mắt mở thật to nhìn ra sau lưng hắn, giống như nơi đó có quái vật xuất hiện.

Ca sát ca sát ca sát…

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bốn tượng đá bảo hộ trước cửa đột nhiên sống lại, tiếng nham thạch vỡ tan vang lên, bốn tượng đá cao tới ba thước tay cầm trường kích bước xuống thạch đài, tiếng bước chân nặng nề làm cả đại sảnh như đang run rẩy.

- Chuyện gì?

Đệ tử kia sợ hãi quay đầu, nghênh đón hắn là một kích mạnh đến tận cùng.

Phốc xuy…

Trường kích bằng đá xuyên thấu lồng ngực của hắn, đem cả người hắn nâng lên thật cao.

- Ah…

Hắn thống khổ kêu to, trường kích run lên, đệ tử kia nháy mắt nổ tung thành một đoàn huyết vụ, thi cốt vô tồn.

Máu tươi chảy dọc theo trường kích, bốn tượng đá bao phủ áo giáp, mạnh mẽ cường đại, phảng phất như binh lính hàng lâm từ thời viễn cổ.

- Đây là cái gì?

- Chẳng lẽ là loại khôi lỗi nào đó?

Vô số đệ tử hoảng sợ kêu lên, liên tục lui về phía sau, ngoại trừ một ít kẻ tài cao gan lớn còn ở phía trước, những người còn lại đều lui ra sau đại sảnh.

- Hống…

Bốn tượng đá thủ vệ gầm lên giận dữ, thân thể va chạm quang mạc, quang mạc chợt nhộn nhạo lên như dòng nước, tượng đá dễ dàng xuyên qua, không hề có chút cản trở.

- Nói không chừng đây là khảo nghiệm của cổ bảo, chỉ cần giết khôi lỗi tượng đá, chúng ta sẽ có thể đi vào.

Trong đại sảnh có đệ tử suy đoán.

Thiên Mộng bí cảnh chính là di tích viễn cổ, các thế lực lớn đều nghiên cứu qua, mà quan điểm được chấp nhận nhiều nhất chính là trong bí cảnh luôn biến hóa, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng bên trong có thật nhiều khảo nghiệm, chỉ cần thông qua là sẽ đạt được bảo vật.

- Đúng rồi, rất có thể như thế.

Tuyệt đại đa số đệ tử đều cho rằng như vậy, vì thế một đệ tử hét lớn một tiếng, xông thẳng tới một tượng đá, chiến đao hung hăng bổ tới.

- Phanh!

Chiến đao cuồng mãnh bổ lên trên tượng đá, nhưng chỉ lưu lại vết đao màu trắng, thậm chí tượng đá không chút sứt mẻ, mà tượng đá như bị khiêu khích, nhanh như chớp đâm ra một kích.

Nhanh như thiểm điện.

Động tác của tượng đá cứng ngắc, nhưng công kích cực mạnh, đệ tử kia chỉ kịp dùng chiến đao ngăn cản trước người, sau đó đã bị nặng nề đánh bay.

Phốc xuy…

Thân thể hắn bay ra mấy chục thước, phun máu tươi, toàn thân như bị đánh vỡ, chỉ còn lại nửa mạng, vết máu kéo dài trong đại sảnh.

(Thiếu 1 đoạn text, rất mong các bác thông cảm)

Tượng đá không có sinh cơ, nhìn không ra đâu là tàn ảnh, đâu là chân thân của Lâm Tiêu, chỉ theo bản năng công kích tàn ảnh gần nhất.

Phốc xuy…

Thân hình Lâm Tiêu nổ tung, chẳng qua đó chỉ là một đạo tàn ảnh.

Lúc này Lâm Tiêu đã đi ra sau lưng tượng đá, liền nắm lấy cơ hội chém thẳng một đao lên cổ của nó.

Một đao của Lâm Tiêu chém sâu vài tấc, đá vụn vẩy ra bốn phía, nhìn thật ghê người.

Một đao thành công, Lâm Tiêu lập tức nhanh như chớp lui về phía sau.

Oanh long…

Ngay trong nháy mắt Lâm Tiêu thối lui, không khí chung quanh ầm ầm nổ tung, kích ảnh hóa thành trường long khủng bố thổi quét, nếu không phải hắn tránh né thật nhanh, chỉ sợ đã bị công kích đánh trúng.

- Tốt!

Một kích thắng lợi làm Lâm Tiêu càng thêm tin tưởng, vừa tránh lui lại nhanh như chớp lao ra.

- Bạo!

Trong nháy mắt Lâm Tiêu sắp va chạm vào tượng đá, thân hình hắn lại biến thành ba tàn ảnh.

Xuy xuy xuy…

Ba đạo tàn ảnh vòng quanh tượng đá xoay tròn, quả nhiên như Lâm Tiêu suy đoán, đầu tượng đá chuyển động cứng ngắc, trường kích đâm vào tàn ảnh ở cách nó gần nhất, vô cùng cứng nhắc.

Phốc xuy…

Đạo tàn ảnh lập tức nổ tung, hóa thành hư vô.

- Chính là hiện tại…

Chân thân Lâm Tiêu khống chế tàn ảnh còn lại, đồng thời lao về phía tượng đá, nháy mắt tiến vào phạm vi công kích.

Tượng đá lại khô khan công kích tàn ảnh gần nhất, mà giờ khắc này Lâm Tiêu đã đứng sau tàn ảnh, Cửu Chuyển Huyền Công khởi lên, chiến đao nháy mắt bắn ra quang mang sáng lạn, đồng thời một tia đao ý tràn ra.

Oanh…

Chiến đao nhanh như chớp chém vào lỗ thủng trên cổ tượng đá, nguyên lực đáng sợ phun trào, cái đầu khổng lồ của tượng đá ầm ầm bay ra.

Ca sát…

Lúc này trường kích mới phá vỡ một đạo tàn ảnh khác của Lâm Tiêu, thân hình tượng đá nháy mắt ngừng phắt lại, giống như vừa mất đi động lực.

Đầu tượng đá văng lên cao, sau đó rơi xuống đất.

Nguyên bản đầu đá cứng rắn vô cùng, công kích thế nào cũng không chút sứt mẻ, nhưng nháy mắt chợt nát vỡ, hóa thành bụi phấn.

Ngay sau đó…

Thân hình tượng đá ầm ầm sụp đổ, vỡ thành đá vụn cùng bụi mù đầy đất.

- Cuối cùng đã chết!

Chiến đao vào vỏ, Lâm Tiêu thở phào một hơi.

- Nguyên lai vùng cổ thật sự là nhược điểm của nó.

Chu Chỉ, Diệp Hoa, Đào Huyễn như có suy nghĩ gì, đáng tiếc bọn hắn không có Phân Thân Hóa Ảnh quyết như Lâm Tiêu, không thể mê hoặc giác quan của tượng đá, muốn đánh trúng cổ của chúng không phải là chuyện dễ dàng.

- Điểm Tinh kiếm quyết!

Ánh mắt Đào Huyễn ngưng trọng, một cỗ khí tức cường đại dâng lên, trường kiếm rung động, kiếm ảnh mênh mông làm người không cách nào phân rõ hư thực.

- Đi!

Một tiếng quát lớn, hắc sắc trường kiếm trong tay Đào Huyễn chợt đâm ra.

Xuy xuy xuy…

Trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số tinh quang, lúc sáng lúc tối, như ẩn như hiện đâm thẳng vào cổ tượng đá.

Thương thương thương thương…

Thanh âm tiếng nổ liên tục vang lên, trên cổ tượng đá lập tức xuất hiện rậm rạp lỗ thủng, đá vụn cùng bụi phấn vẩy ra tứ tán.

Miệng tượng đá mở ra, tựa hồ phát ra tiếng gầm rú không âm thanh, trường kích không ngừng múa may muốn ngăn chặn công kích của Đào Huyễn, nhưng không thấm vào đâu.

Chỉ thoáng chốc độ dày nơi cổ tượng đá đã bị mài mòn một nửa.

- Tinh Quang Điện Trảm!

Đào Huyễn đột nhiên rống to một tiếng, phi thân nhảy lên, thân hình giống như kết thành một thể cùng trường kiếm, hóa thành một đạo hắc sắc kiếm quang lướt qua đầu tượng đá.

Ca sát…

Thanh âm nham thạch nứt vỡ vang vọng, cổ tượng đá ầm ầm nổ tung, ngay sau đó thân hình nó vỡ tan, hóa thành mảnh vụn rơi đầy đất.

Bên phải đại sảnh, động tác Diệp Hoa càng thêm cuồng bạo.

Hắn không dùng thân pháp tinh diệu như Lâm Tiêu, cũng không lợi dụng chiêu thức huyền bí như Đào Huyễn, hắn chỉ dùng chính lực lượng cuồng bạo của mình…

Hung hăng đập xuống…

Phanh phanh phanh phanh…

Diệp Hoa điên cuồng vũ động thiết côn trong tay, côn ảnh lóe lên đầy trời, điên cuồng đánh tới cổ tượng đá, đại đa số bị tượng đá ngăn chặn lại, nhưng cũng có không ít côn ảnh xuyên qua tầng tầng ngăn trở, điên cuồng nện lên cổ của nó.

Mỗi một lần côn ảnh đập xuống, lại có một khối đá cỡ nắm tay trẻ con văng ra, sau trăm côn ảnh cuồng bạo kết thúc, cổ tượng đá hoàn toàn vỡ nát, kể cả đầu của nó cũng thành tro bụi.

Đầu vỡ tan, thân hình tượng đá biến thành đá vụn đầy trời.

Hiện tại trong đại sảnh chỉ còn lại tượng đá trước mặt Chu Chỉ, nhóm người Lâm Tiêu chỉ đứng một bên nhìn xem, không tiến lên hỗ trợ.