Ừng ực.
Lâm Tiêu nuốt nước miếng, nếu như ngày đó mình có Thanh Nguyên Giáp, có lẽ bị đuổi giết cũng không chật vật vậy rồi, thậm chí còn có khả năng đào tẩu nữa.
10% nghe tựa hồ không nhiều lắm, nhưng trong chiến đấu giữa võ giả lại có tác dụng rất lớn, ngươi có hộ giáp người khác không có, đây là ưu thế.
- Đa tạ Vương phó doanh chủ.
Lâm Tiêu cảm kích nói, có Thanh Nguyên Giáp này rồi, năng lực sinh tồn của hắn sẽ tăng nhiều.
- Tốt rồi, thời gian không còn sớm, ngươi trở về đi, còn có nửa tháng nữa là sẽ tiến đến Thiên Mộng Bí Cảnh, nhớ kỹ, bảo vật trong Viễn Cổ di tích không phải trọng yếu nhất, chỉ có sống sót, mới là mấu chốt nhất.
Vương phó doanh chủ nhắc nhở.
Nửa tháng kế tiếp, Lâm Tiêu tiếp tục củng cố thực lực, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp mặt Lý Dật Phong, Kỷ Hồng bọn hắn, còn lại đa số đều là tu luyện.
Dù sao nửa tháng sau sẽ tiến đến Thiên Mộng Bí Cảnh rồi, phần thí luyện thất, tu luyện thất, trọng lực thất và ý chí thất các loại tháng ba Lâm Tiêu cũng không muốn lãng phí.
Hai ngày trước khi xuất phát, mấy người Lý Dật Phong lại lần nữa đi vào trước lầu các của Lâm Tiêu.
Mấy người ngồi cùng một chỗ, tùy ý trò chuyện với nhau.
- Lâm Tiêu, hai ngày nữa ngươi phải lên đường rồi, ta đã từng tiến vào những Bí Cảnh khác, Thiên Mộng Bí Cảnh này tuy rằng không giống với Bí Cảnh lúc trước ta tiến vào, nhưng đều là Viễn Cổ di tích dành cho đệ tử trẻ tuổi lịch lãm rèn luyện, nghĩ đến có lẽ không khác nhau lắm, đây là một ít kinh nghiệm lúc trước của ta, còn có một ít thứ cần chú ý.
Lý Dật Phong lên tiếng nói:
- Bí Cảnh thế này, đệ tử mỗi một lần tiến vào đều là đệ tử đỉnh tiêm của các thế lực lớn tại các quận thành, trong Bí Cảnh tràn đầy nguy cơ, có các loại cơ quan và hiểm cảnh, thậm chí còn có một ít Viễn Cổ yêu thú, bất quá đáng sợ nhất cũng không phải nguy cơ trong Viễn Cổ di tích, mà là nguy cơ đến từ thiên tài các thế lực khác.
- Thiên tài các thế lực lớn khác?
Lâm Tiêu nhíu mày.
- Đúng vậy, đừng thấy bát đại quận thành chúng ta đều là quận thành dưới trướng Võ Linh Đế Quốc, nhưng cạnh tranh với nhau cũng vô cùng kịch liệt, lại càng không cần phải nói còn một ít thiên tài các thế lực đỉnh tiêm, vì một kiện bảo vật đánh đập tàn nhẫn là chuyện rất bình thường, dù sao mọi chuyện trong Bí Cảnh sau khi đi ra các thế lực không thể truy cứu, hàng năm thiên tài vẫn lạc bên trong nhiều vô số kể.
Lý Dật Phong mặt sắc mặt ngưng trọng:
- Lần này tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh, ta đề nghị ngươi là thấy tốt thì lấy, dùng mục tiêu vững bước tăng thực lực lên làm chủ, hơn nữa là lịch lãm rèn luyện và cảm ngộ, cố gắng tu luyện, dù sao cơ hội tiến vào Bí Cảnh không dễ dàng, theo ta được biết, trong đại bộ phận Viễn Cổ di tích đều có rất nhiều bảo vật, như thần binh lợi khí, thiên linh dược, còn có các loại công pháp, võ kỹ bí tịch. Nhưng phải kìm nén lòng tham, tránh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, một khi phát hiện bảo vật trân quý nhất định phải giấu kỹ, tuyệt đối không thể bị những người khác phát hiện ra, nếu là có người phát hiện, hoặc là đánh chết hắn, hoặc là tự mình che dấu, nếu để bị truyền đi, rất dễ dàng bị người vây công.
Nghe Lý Dật Phong giảng thuật, Lâm Tiêu âm thầm gật đầu, những điều này đều là kinh nghiệm của hắn, tuy rằng ở trên người mình chưa hẳn đã áp dụng, cũng không nhất định cứng nhắc, nhưng có chút đề nghị vẫn cực kỳ đúng trọng tâm.
Hai ngày trong nháy mắt đã qua, hôm nay Lâm Tiêu đang tu luyện trong tu luyện thất dưới lầu các của mình thì bị tiếng gọi quen thuộc ngoài cửa đánh thức.
Người đến chính là Từ Bác đạo sư.
- Lâm Tiêu, hôm nay chính là thời gian các ngươi xuất phát, ngươi theo ta tập hợp đi.
- Vâng, đạo sư.
Lâm Tiêu sớm có chuẩn bị, sau khi thu thập đơn giản liền theo Từ Bác đạo sư rời khỏi lầu các.
Một lát sau, hai người đã đi đến một mảnh đất trống phía sau huấn luyện doanh, trên bãi đất trống này, Lâm Tiêu phát hiện đã có mấy học viên đến, trong đó bốn nam một nữ, mỗi người đều khí thế bất phàm.
Lâm Tiêu theo Từ Bác đi vào đất trống, ánh mắt năm học viên đều dừng trên người Lâm Tiêu, với tư cách là người tiếng tăm lừng lẫy trong huấn luyện doanh gần đây, cơ hồ tất cả đệ tử đều biết Lâm Tiêu, khí tức trên thân năm người này cực kỳ hùng hậu, rõ ràng mạnh hơn Lâm Tiêu, hiển nhiên đều là võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, trong đó đầu lĩnh là một nam một nữ, nam nhân kia một đầu tóc ngắn, mặt khuếch góc cạnh rõ ràng, lộ ra vô cùng thông minh, ánh mắt vô cùng sắc bén, mà nữ thì lại như ngọc như ngà, khuôn mặt như vẽ, xinh đẹp tuyệt luân.
Hai người kia cứ như vậy đứng ở nơi đó, khí thế rõ ràng cường đại hơn ba người khác nhiều, hiển nhiên chính là Đoạn Hồng cùng Chu Chỉ Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đại thành, trên bài danh ngọc bích phân biệt bài danh thứ tám và thứ mười lăm kia rồi.
Ánh mắt năm người cùng nhìn qua, coi như là dùng thực lực của Lâm Tiêu cũng cảm thấy một hồi áp lực lặng im tràn đến.
Cũng may Lâm Tiêu trải qua rất nhiều tôi luyện, ý chí kiên định, càng là Tam phẩm Luyện Dược Sư, dưới ánh mắt năm người mặt cũng không chút đổi sắc, chút áp lực đó đối với hắn mà nói căn bản không là gì.
Sau khi Lâm Tiêu đến đất trống không bao lâu, thì mấy học viên khác cũng đã đến.
- Mười người các ngươi đều là đệ tử tham gia Thiên Mộng Bí Cảnh lần này của huấn luyện doanh chúng ta, đến lúc đó các ngươi ở trong Thiên Mộng Bí Cảnh cùng nhau lịch lãm rèn luyện, mọi người làm quen với nhau một chút đi.
Vài tên đạo sư cười nói.
Trong huấn luyện doanh có rất nhiều đệ tử, không ít đệ tử thích bế quan khổ tu, có đệ tử chỉ nghe qua tên nhau, nhưng chưa hẳn nhận thức.
- Mấy vị đạo sư nói rất đúng, mười người chúng ta cùng nhau tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh, ở bên trong mọi người phải phối hợp với nhau nhiều hơn mới được.
Đoạn Hồng với khí tức mạnh mẽ nhất dẫn đầu lên tiếng, giới thiệu bản thân một chút.
Hắn với tư cách là người thực lực mạnh nhất, rất có tác dụng làm gương.
Sau Đoạn Hồng, Chu Chỉ cũng giới thiệu bản thân một chút, sau đó chính là năm tên đệ tử Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, cuối cùng là ba đệ tử tam chuyển đỉnh phong như Lâm Tiêu.
Sau khi giới thiệu một phen, Lâm Tiêu đối với mười tên đệ tử tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh xem như đã làm quen một chút.
Lần này mười đệ tử tiến vào Thiên Mộng Bí Cảnh theo thứ tự là Đoạn Hồng bài danh thứ tám, Chu Chỉ bài danh mười lăm, Lý Thư Tư bài danh hai mươi lăm, Hùng Vĩ bài danh ba mươi hai, Tiêu Trí Hoa bài danh ba mươi bốn, Hà Yến bài danh ba mươi tám, Hạ Hưng bài danh bốn mươi tám, Trần Tư Tư bài danh năm mươi sáu, cùng với Lưu Vân bài danh sáu mươi lăm và Lâm Tiêu bài danh hai mươi mốt.
Trong đó Chu Chỉ, Hà Yến và Trần Tư Tư là nữ tử, bảy người còn lại đều là nam tử, mà ngoại trừ Lâm Tiêu mười sáu tuổi, Lưu Vân mười tám tuổi, và Trần Tư Tư, Hạ Hưng mười chín tuổi ra, sáu người còn lại đều là hai mươi tuổi.`