Võ Đạo Đan Tôn

Chương 214: Thiết thủ mạc la




- Ngày đó rốt cục xảy ra chuyện gì, vì sao phó đoàn trưởng truy tung ngươi tới bây giờ vẫn chưa về!

Từng thanh âm tiếng quát chói tai vang lên, ba võ giả rút ra vũ khí, võ giả đầu lĩnh khí thế mãnh liệt, hai tay đeo thiết giáp thủ sáo siết chặt, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn Lâm Tiêu.

Ba võ giả chính là người của Huyết Ma mã tặc đoàn, đầu lĩnh là lão lục Mạc La từng xuất thủ với Lâm Tiêu, là một chân võ giả tam chuyển.

Từ một tháng trước Quý Lạc truy tung Lâm Tiêu sau đó mất đi tung tích, suốt một tháng nay mã tặc đoàn không ngừng tìm kiếm tung tích hai người, Huyết Ma mã tặc đoàn cũng có cơ sở ngầm trong Tân Vệ thành, nghe được tin tức là đội hái thuốc của Doãn gia xâm nhập vào dược cốc của bọn hắn, mà thiếu niên tóc đen chính là đệ tử thiên tài của Võ Điện tên Lâm Tiêu.

Vì muốn tìm kiếm tung tích của Lâm Tiêu cùng Quý Lạc, cơ sở ngầm của mã tặc đoàn luôn canh giữ bên ngoài đình viện võ giả theo dõi Lâm gia cùng Võ Điện, chờ đợi Lâm Tiêu trở về, theo bọn hắn xem ra nếu Lâm Tiêu chạy thoát truy tung của Quý Lạc nhất định sẽ quay về Võ Điện, nhưng chờ suốt một tháng thời gian Lâm Tiêu vẫn không xuất hiện, mà Quý Lạc cũng không quay về trú địa.

Điều này làm đoàn trưởng Huyết Ma mã tặc đoàn vô cùng nghi hoặc, đồng thời cũng có chút phẫn nộ.

Càng nghĩ bọn hắn càng cảm thấy chỉ có một loại khả năng, trong quá trình Quý Lạc truy tung Lâm Tiêu, đã giết chết tiểu tử kia, nhưng bản thân Quý Lạc cũng gặp phải sự cố ngoài ý muốn. Dù sao Quý Lạc là võ giả tam chuyển, nhị phẩm luyện dược sư, mã tặc đoàn vô cùng tin tưởng thực lực của hắn, cho dù Lâm Tiêu là thiên tài, nhất định vẫn phải chết dưới tay Quý Lạc, bởi vì tới giờ này vẫn chưa thấy Lâm Tiêu quay về Tân Vệ thành.

Nghĩ tới điểm này, đoàn trưởng mã tặc đoàn mới yên tâm, nguyên bản dự tính di chuyển hang ổ cũng đã đổi ý ở lại, dù sao chỉ có Lâm Tiêu biết trú địa của bọn hắn, nếu Lâm Tiêu quay về Tân Vệ thành, bọn hắn sẽ bị thật nhiều cường giả đỉnh phong tìm tới tiêu diệt.

Đồng thời mã tặc đoàn phái ra cao thủ, giả tạo thành võ giả đi liệp sát yêu thú, tìm kiếm hỏi thăm tung tích của Quý Lạc trong vùng tây bắc Liên Vân sơn mạch này.

- Nói mau, phó đoàn trưởng Quý Lạc đi nơi nào!

Ánh mắt Mạc La băng sương nhìn Lâm Tiêu, trong mắt lóe ra vẻ tàn nhẫn.

Mấy ngày nay hắn một mực tìm kiếm tung tích Quý Lạc, nếu gặp phải tiểu đội võ giả thực lực yếu một chút cũng cướp của giết người, vừa nghe nơi này có động tĩnh liền chạy tới, vốn nghĩ muốn chiếm tiện nghi, không nghĩ tới gặp được Lâm Tiêu.

- Tiểu tử này bị phó đoàn trưởng đuổi giết, ai cũng nghĩ hắn đã chết, không nghĩ tới hắn còn sống, hắn nhất định biết tin phó đoàn trưởng, chỉ cần bắt hắn trở về, Kiền Lê đoàn trưởng nhất định hậu thưởng cho ta.

Trong ánh mắt Mạc La hiện lên sát khí.

- Các ngươi đang tìm Quý Lạc sao.

Khóe môi Lâm Tiêu hiện lên tia cười trào phúng.

- Các ngươi đã muốn gặp hắn như vậy, thì cùng xuống địa ngục gặp hắn đi.

Dứt lời hắn vung tay phải.

Hưu hưu hưu…

Ba đạo ô quang bắn ra, đâm thẳng tới đầu ba người Mạc La.

Ô quang bay đi như chớp, nhanh như sấm đánh.

- Cái gì?

- Đây là…

Ba người Mạc La đồng thời kinh hãi, vung vũ khí đánh vào ô quang.

- Khống Thần Quyết – biến!

Ngay lúc ba người sắp đánh trúng ô quang, tay phải Lâm Tiêu vung lên, Ô Nguyên Toa nháy mắt chuyển hướng, tránh khỏi công kích của ba người bắn thẳng về phía cổ họng của bọn họ.

- Đáng giận!

- Hỗn đản!

Ba người phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.

- Vạn La Quyền Ảnh!

Thời khắc nguy cấp, Mạc La phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, hai tay bộc phát quyền ảnh, quyền ảnh bao trùm hư không đem phương hướng của Ô Nguyên Toa ngăn cản lại.

Phanh!

Một tiếng nổ vang, thiết quyền của Mạc La nặng nề đánh lên Ô Nguyên Toa, oanh ô quang bay ngược, nhưng tay phải của hắn cũng đau nhức, xung lượng thật lớn đánh úp lại khiến hắn bật lui ra sau ba bốn bước mới đứng vững thân hình.

Mà hai tên còn lại không có vận may như hắn.

Khi Ô Nguyên Toa bắn tới, một võ giả nhị chuyển trung kỳ không kịp né tránh, nháy mắt bị đâm xuyên qua cổ họng, một lỗ máu nhỏ như nắm tay xỏ xuyên qua cổ của hắn, máu tươi phun như suối, trong mắt hắn mang theo vẻ kinh sợ, thân hình thẳng tắp ngã xuống.

Người còn lại thực lực nhị chuyển đỉnh phong, giận dữ điên cuồng vung chiến đao, đem bản thân mình bao kín chặt chẽ, ánh đao đầy trời quét ra bổ thẳng vào Ô Nguyên Toa đang đánh úp tới.

Phanh!

Ô Nguyên Toa bị đánh thay đổi hướng bay, nháy mắt xuyên thấu qua vai trái đối phương mang theo chùm máu tươi, chiến đao của tên kia bị đánh chệch ra ngoài, cổ tay hắn vỡ ra.

- Nguy hiểm thật…

Tên kia vừa thở ra một hơi, nhưng còn chưa hoàn toàn thả lỏng…

Một đạo ánh đao sáng lên, tràn ngập trong ánh mắt hoảng sợ của hắn.

- Tà Nguyệt Trảm!

Phốc xuy…

Chiến đao trong tay Lâm Tiêu nhẹ nhàng lướt qua hư không, một đầu người mang theo máu tươi phóng lên cao, nặng nề rơi xuống đất, thân hình cụt đầu cũng ngã xuống.

Lúc này chỉ còn Lâm Tiêu cùng Mạc La đứng đối diện nhau.

Một trận gió núi thổi qua, tàng cây xào xạc, trong núi rừng hoàn toàn tĩnh mịch.

Mạc La trừng lớn hai mắt nhìn Ô Nguyên Toa trong tay Lâm Tiêu, trong mắt toát ra vẻ vô cùng hoảng sợ.

- Đây là…Ô Nguyên Toa, ngươi giết Quý Lạc!

- Ánh mắt không sai, đáng tiếc ngươi hiểu quá muộn!

Ba mảnh Ô Nguyên Toa bay vòng quanh thân thể Lâm Tiêu, tản ra quang mang u lãnh, làm người sinh hàn ý.

Ánh mắt Lâm Tiêu băng sương, khóe môi cười nhạt.

- Ngươi giết chết phó đoàn trưởng Quý Lạc, xú tiểu tử, ngươi xong rồi, ngươi nhất định phải chết, ta phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Mạc La đột nhiên gầm lên giận dữ, nguyên lực bộc phát.

- Hóa Ảnh Phân Thi Thủ!

Oanh!

Hai tay Mạc La đánh ra, trong hư không xuất hiện trảo ảnh đầy trời, từng tầng nặng như sóng biển mãnh liệt đánh úp về phía Lâm Tiêu.

- Hừ!

Lâm Tiêu cười lạnh, chiến đao bay ra.

- Đao Nhạc Thành Lục!

Một đạo đao mang sáng ngời bộc phát, cao chừng mấy trượng, chém thẳng lên trảo ảnh đầy trời.

Oanh!

Hai cỗ kình khí cường đại nháy mắt va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ vang thật lớn, đao mang trướng cao, dễ dàng đánh bay Mạc La văng ngược ra ngoài, kình khí đáng sợ thổi quét, đem thật nhiều cây cối xung quanh xé rách dập nát.

- Phốc!

Mạc La phun ra ngụm máu tươi, trong mắt hắn lại không hề có chút vẻ khiếp sợ, thân hình vừa chuyển…

Sưu…

Mạc La đột nhiên xoay người chạy trốn, gọn gàng linh hoạt không hề có chút do dự, hiển nhiên đã sớm có tính toán.

- Xú tiểu tử, ngươi đừng đắc ý, dám giết người của Huyết Ma mã tặc đoàn, ngươi sớm muộn gì đều phải chết, chẳng những là ngươi, còn có cha mẹ ngươi, muội muội bằng hữu của ngươi đều phải chết, ha ha ha…

Tiếng cười to điên cuồng của Mạc La từ xa xa truyền tới, nguyên lực trong cơ thể hắn đột nhiên phun mạnh, tốc độ nháy mắt tăng lên tới cực hạn, nhanh như chớp phóng qua lùm cây trước mặt, quay đầu nhìn Lâm Tiêu, trong mắt toát ra vẻ hận ý dữ tợn vô cùng.