Chương 183: Thạch Tiến Thú. (2)
Cái thạch nang thì là chỗ căn bản để Thạch Tiến Thú có thể sinh sản được, kết cấu bên trong rất phức tạp, Thạch Tiến Thú chỉ cần đưa yêu lực vào trong đó liền có thể ở sau lưng chậm rãi thúc dục ra thạch tiễn lớn nhỏ không đều, loại vật này rất được Công Tượng Sư, Luyện Dược Sư và Khôi Lỗi Sư hoan nghênh.
Lâm Tiêu một đường một bên chạy đi, ngẫu nhiên cũng sẽ chém giết với yêu thú, mãi cho đến chạng vạng tối mới đi vào hang ổ Toản Địa Giáp phân thân ở tây bắc bộ Liên Vân sơn mạch
Vèo!
Lâm Tiêu dùng sức chuyển khai nham thạch che lấy huyệt động, thả người nhảy vào trong huyệt động tĩnh mịch.
Ở cuối huyệt động hắc ám, một đầu Toản Địa Giáp khổng lồ đang ngủ say, thân thể cao lớn cường tráng như gò núi kia mang đến cho người một loại cảm giác uy nghiêm khó tả.
Phanh!
Đặt một đống chiến lợi phẩm hôm nay vào sâu trong huyệt động, Lâm Tiêu thở ra một hơi thật dài.
- Mới qua một ngày đã thu hoạch được nhiều như vậy, ta chuẩn bị ở dã ngoại lịch lãm rèn luyện cả mấy tháng, đến lúc đó nhiều chiến lợi phẩm như vậy làm sao mang về đây?
Lâm Tiêu cười khổ lắc đầu, thể tích yêu thú đều rất khổng lồ, bởi vậy các đồ vật như da lông sau khi đánh chết cũng rất nặng, nếu mang trên người sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến đấu và thực lực của võ giả, bởi vậy rất nhiều võ giả đều chôn chiến lợi phẩm ở một nơi nào đó, đợi khi trở về sẽ cùng mang đi. Hơn nữa đại đa số võ giả thời gian một lần ở dã ngoại cũng sẽ không quá dài, có thể còn không qua đêm.
Dù sao võ giả bình thường ở dã ngoại qua đêm là chuyện khá nguy hiểm, ban ngày tuyệt đại đa số yêu thú đều che dấu nghỉ ngơi, trời vừa tối sẽ là Thiên Đường của yêu thú, nếu so ra thì nguy hiểm ban đêm nhiều gấp mấy lần ban ngày.
- Bất quá ta nấp trong huyệt động của Toản Địa Giáp ngược lại rất an toàn, lòng đất sâu như vậy yêu thú bình thường căn bản không cách nào tiến đến, hơn nữa đám yêu thú rất có khái niệm lãnh địa, Toản Địa Giáp ở phiến khu vực này coi như là thủ lĩnh rồi, sẽ rất ít có yêu thú đến sâm lấn.
Lâm Tiêu trải cỏ khô xuống ở sâu trong huyệt động, sau đó thoải mái duỗi lưng nằm xuống, võ giả bình thường rất lo lắng vấn đề qua đêm, nhưng đối với Lâm Tiêu lại rất nhẹ nhõm.
Sau khi nằm xuống, Lâm Tiêu lập tức chuyển dời ý thức đến trên người Toản Địa Giáp.
Toản Địa Giáp vốn đang ngủ say hai con ngươi bỗng nhiên mở ra, một đạo huyết quang chợt lóe lên.
- Đi, đi tìm Ngô Ưng kia.
Lâm Tiêu khống chế Toản Địa Giáp rời khỏi huyệt động, bắt đầu tìm kiếm ở vùng tây bắc Liên Vân sơn mạch, so với tự mình tìm kiếm, ưu thế của Toản Địa Giáp cường đại hơn rất nhiều, bất quá bởi vì cần chiếu cố thân thể nên Lâm Tiêu chỉ có thể khống chế Toản Địa Giáp phân thân tìm kiếm trong phạm vi mười dặm chung quanh.
Liên tiếp tìm tòi mấy ngày, Lâm Tiêu đều không tìm được chỗ ẩn thân của Ngô Ưng, ngược lại bị hắn trông thấy một ít võ giả đến từ Tân Vệ Thành ở trong núi rừng săn giết yêu thú, Lâm Tiêu rất xa liền lánh ra.
Ban ngày Lâm Tiêu ở trong núi rừng săn giết yêu thú, tìm kiếm Ngô Ưng, không ngừng thông qua thực chiến tăng lên thực lực của mình, buổi tối thì khống chế Toản Địa Giáp tìm kiếm tung tích Ngô Ưng, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Giữa trưa hôm nay, Lâm Tiêu đang tiềm hành trong núi, đột nhiên nghe được xa xa có thanh âm truyền đến, Lâm Tiêu lặng lẽ ẩn núp qua, liền chứng kiến trên đất trống cách đó không xa có ba gã võ giả đang tương đối đứng thẳng.
- Vị huynh đệ kia, Ngô Ưng này là ta phát hiện ra trước, ngươi vừa đến đã muốn cướp từ tay ta, không khỏi cũng hơi quá đáng a?
Nói chuyện chính là một trung niên nam tử mặc trường bào màu xám, vẻ mặt đôn hậu, thoạt nhìn rất là trung thực.
- Hừ, cái gì quá phận, tuổi lớn như vậy mới chỉ là nhị chuyển, chỉ bằng thực lực của ngươi cũng muốn đánh chết Ngô Ưng? Đừng bánh bao thịt đánh chó có đi không về nữa, ngoan ngoãn tránh ra, Ngô Ưng này ta muốn rồi
Đứng đối diện hắn là một thanh niên mặc nguyệt trường bào màu trắng, vẻ mặt bướng bỉnh, đầu ngẩng cao, dùng lỗ mũi chỉa về người khác, hiển nhiên căn bản không để đối phương vào mắt.
- Ngươi…
Nam tử trung hậu tức giận, mặt trướng đỏ bừng, do dự một lát chuyển giọng nói:
- Vị huynh đệ kia, Ngô Ưng hung ác tàn nhẫn, chỉ bằng một mình ngươi cũng chưa chắc bắt được đối phương, không bằng như vậy, ta cùng ngươi liên thủ, sau khi đánh chết Ngô Ưng thì chia bốn sáu thế nào? Ngươi sáu ta bốn!
- Ta sáu ngươi bốn? Mệt cho ngươi nghĩ ra được, cút ngay, ta nhất định phải giết Ngô Ưng, tiếp tục dông dài có tin ta giáo huấn cả ngươi hay không!
Thanh niên áo trắng nhíu mày, hiển nhiên đã mất đi kiên nhẫn, ánh mắt nhìn qua Ngô Ưng:
- Ngươi chính là Ngô Ưng? Xem ra vận khí của ta không tệ, ngoan ngoãn tự vận tại chỗ, có lẽ ta sẽ lưu ngươi toàn thây, nói cách khác đừng trách ta hạ thủ vô tình, ngươi tự lựa chọn đi!
Lâm Tiêu tiềm phục trong rừng, ánh mắt nhìn qua, ở giửa gã trung niên cùng thanh niên có một hán tử gầy gò hơn ba mươi tuổi đang đứng, mặc trang phục võ giả màu nâu, mái tóc ngắn rối loạn xõa tung, bên hông đeo một thanh chiến đao, hai cánh tay thật thô, gân xanh nổi lên, tràn ngập lực lượng.
Khuôn mặt người này ngăm đen, trong đôi mắt nhỏ lóe ra hàn quang, tản ra chân khí tàn bạo hung hãn.
Nghe được lời nói của thanh niên áo trắng, Ngô Ưng cười ha hả:
- Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh cũng dám mở lời cuồng ngôn, còn đòi làm hiệp khách đến liệp sát ta, quả thực là tự tìm đường chết, nhìn quần áo của ngươi, hẳn là đệ tử Hỏa Vân Tông đi! Chẳng lẽ khi ngươi nhận nhiệm vụ của tông môn, trưởng bối trong tông không nhắc nhở ngươi, muốn liệp sát Ngô Ưng này phải chuẩn bị cái chết sao?
- Còn ngươi nữa, đi liệp sát yêu thú kiếm tiền không tốt, thế nhưng chạy tới nơi này đối phó ta, hôm nay hai người các ngươi đều phải chết ở chỗ này, không ai chạy thoát.
Ngô Ưng cười ha ha, bộ dáng không chút nào sợ hãi, hắn giết người như ngóe, gần nửa năm qua bị đệ tử các thế lực lớn tại Tân Vệ thành đuổi giết, bằng vào một thân bản lĩnh vẫn còn sống, từng gặp qua thật nhiều sóng to gió lớn, hiện tại hắn đã thói quen, biết rằng thay vì sợ hãi còn không bằng liều mạng tử chiến.
- Hừ, chết đến nơi còn cuồng vọng như thế, cũng được, nếu ngươi đã không biết điều thì đừng trách ta độc ác, nhớ kỹ, tiễn ngươi đi tây thiên là Hỏa Vân Tông Mã Như Phi, chờ khi nào có người hỏi ngươi chết trong tay anh hùng nào lại không biết trả lời!
- Anh hùng, hắc hắc…
Ngô Ưng nhếch miệng cười, cầm chiến đao:
- Nếu muốn giết ta, vậy tới đây đi.
Ngô Ưng quát lạnh một tiếng, thân hình nhảy vào trong núi.
- Chạy đi đâu!
Mã Như Phi quát to, thả người nhảy lên, thân hình nhẹ nhàng xoay chuyển trên không trung, nhanh như chớp lướt theo Ngô Ưng, trường kiếm liền ra khỏi vỏ.
- Đương!
Trong hư không bỗng dưng xuất hiện kiếm hoa đầy trời, kiếm quang lấp lóe, khí thế như hồng.
- Hừ!
Ngô Ưng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên quay đầu lại, chiến đao huy lên, đem toàn bộ kiếm hoa ngăn cản.