Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1293: Chiến đấu khôi lỗi




Rời khỏi thạch thất, Lâm Tiêu tiếp tục đi tới.

Cùng lúc đó Tà Thử Vương hao tổn thật nhiều khí lực mới mở ra cửa thạch thất thứ hai.

Làm cho hắn tức giận chính là bên trong cũng trống rỗng, hoàn toàn không có vật gì.

- Đáng giận, sao lại quái dị như vậy?

Đôi mắt âm lãnh của hắn xoay chuyển, trong mắt toát ra vẻ kinh giận, hao tổn nhiều công phu như vậy mở ra hai cửa thạch thất, kết quả không lấy được gì, làm trong lòng hắn cảm thấy giận dữ, đồng thời cũng cảm nhận có chút không phù hợp.

Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tàng bảo thất bên ngoài đều trống không?

Không mở ra cánh cửa thứ ba, hắn hóa thành lưu quang bay sâu vào trong thông đạo.

- Ân? Cửa đá này sao lại mở ra?

Tốc độ của hắn cực nhanh, đã đi tới cửa thạch thất đầu tiên bị Lâm Tiêu mở ra, một cỗ khí tức man nguyên hùng hậu còn lưu lại làm hắn trợn trừng mắt, hắn có thể cảm nhận được trong thạch thất này tiềm ẩn bảo vật có lực lượng man nguyên khủng bố, nhưng hiện tại đã bị người vơ vét sạch sẽ, mà thời gian chưa lâu lắm.

- Đáng giận!

Đôi mắt hắn trợn tròn:

- Tiểu tử kia không khỏi quá giảo hoạt, chẳng lẽ hắn biết vị trí tàng bảo thất, nếu không vì sao hắn mở ra có bảo vật, mà ta mở ra thì rỗng tuếch?

Cảm thụ năng lượng man nguyên tàn lưu trong thạch thất, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

- Không biết tiểu tử kia chiếm được vật gì nơi này, đáng giận, mặc kệ hắn chiếm được cái gì, đều phải ngoan ngoãn giao ra cho ta!

Ánh mắt chợt hoành, Tà Thử Vương xông ra thạch thất, hóa thành lưu quang bay nhanh.

Giờ phút này Lâm Tiêu theo Long gia chỉ điểm mở ra cửa thạch thất thứ ba, cũng là thạch thất cuối cùng có được bảo vật.

Oanh long!

Thạch thất mở ra, Lâm Tiêu trợn to mắt nhìn bên trong, trước mặt hắn là khôi lỗi hình người, toàn thân không biết do chất liệu gì làm thành, ngăm đen, lặng yên đứng nơi đó, phải hơn trăm khôi lỗi.

- Không nghĩ tới trong phòng này lại cất giấu chiến đấu khôi lỗi.

Lâm Tiêu từng nhìn thấy qua, thậm chí đã giao thủ một trận.

Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm hai tàng bảo thất trước, khôi lỗi trong này cấp bậc sinh tử nhị trọng, dù toàn bộ sống lại cũng không làm được gì hắn.

- Chậc, trong thạch thất này lại là khôi lỗi.

Long gia than thở nói.

- Khôi lỗi sinh tử nhị trọng, có nhiều cũng là bày biện, không biết ta đi vào có thể hoạt hóa bọn hắn hay không, hay làm bọn hắn phát động công kích.

Lâm Tiêu nhìn thoáng qua, lắc đầu.

Man tộc chế tạo khôi lỗi đều có trình tự riêng, một khi hoạt hóa sẽ phát động tấn công với dị tộc, nhưng đều là khôi lỗi thủ vệ, mà khôi lỗi trong thạch thất là do Man tộc lưu lại, không biết hắn đi vào có bị hoạt hóa hay không.

Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu đang định thử đi vào, nhưng thanh âm Long gia đột nhiên vang lên.

- Tiểu tử không có kiến thức, khôi lỗi trong này không phải như ngươi nghĩ, lực chiến đấu của bọn hắn không kém hơn sinh tử tam trọng.

Chân Lâm Tiêu nháy mắt cứng ngắc, da đầu tê liệt, khôi lỗi sinh tử tam trọng, còn trên trăm khôi lỗi?

- Man tộc che giấu bảo vật theo quy luật nào, chênh lệch quá lớn đi?

Lâm Tiêu chậm rãi thu chân, nhìn thạch thất an tĩnh, trong lòng phát hàn.

- Trên trăm khôi lỗi thực lực sinh tử tam trọng, là khái niệm gì? Nếu mang về Đại lục Thương Khung, kích hoạt bọn chúng, ngoại trừ lão gia hỏa như Khôi Đấu lão tổ ra tay, chỉ sợ đã đủ hoành tảo cả đại lục đi?

Cho nên khi Lâm Tiêu nghe được lời của Long gia, trong lòng lập tức rét lạnh, một khi hắn bước vào thạch thất làm khôi lỗi bị hoạt hóa, hậu quả sẽ thập phần thê thảm, mặc dù hắn tự tin nhưng không cuồng vọng mù quáng, với thực lực hiện tại của hắn còn có được Man Vương sáo trang tam tinh, dù có vài sinh tử tam trọng ra tay đều nắm chắc có thể chạy trốn, nhưng nếu trên trăm sinh tử tam trọng cùng công kích, dù muốn trốn cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Ngay lúc Lâm Tiêu còn đang kinh hoàng, Long gia đột nhiên bật cười:

- Hắc hắc, sợ rồi sao, nhưng không có gì phải sợ, mặc dù đám khôi lỗi này so sánh được với sinh tử tam trọng, nhưng đều đã hỏng rồi.

- Hỏng rồi sao?

Lâm Tiêu sửng sốt, tinh thần lực tử tế đánh giá đám khôi lỗi, quả nhiên phát hiện trong thân thể bọn chúng không có năng lượng dao động, đứng im tại chỗ như pho tượng.

- Trận văn trong khôi lỗi vẫn còn, nhưng phù văn cùng năng lượng trung tâm dùng khởi động khôi lỗi đã triệt để tiêu tán, căn bản không cách nào hoạt động được nữa, nhìn qua hãi người nhưng chỉ là một đống sắt mà thôi.

Nghe vậy Lâm Tiêu mới thở ra một hơi, cảnh giác đi vào thạch thất.

Trong thạch thất an tĩnh, nhưng đúng như Long gia nói, khôi lỗi không còn cách nào hoạt hóa cùng khởi động.

- Mặc dù đám khôi lỗi này đã phế, nhưng vẫn không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất tài liệu luyện chế đều cứng rắn cùng quý hiếm, hơn nữa trận văn vẫn hoàn hảo, chỉ thiếu phù văn cùng trung tâm, nói không chừng có thể bị ta nghiên cứu ra gì đó.

Lâm Tiêu vừa đi tới vừa thu từng kiện khôi lỗi vào Thương Long Tí.

- Vậy cũng phải, ta xem ngươi cũng có chút tạo nghệ trong phương diện trận văn, nếu như có thể nghiên cứu ra thứ gì, thật sự không tệ, năm ấy Man tộc chế tạo khôi lỗi đăng phong tạo cực, đó mới thật là khủng bố, ta từng nhìn thấy một yêu hoàng bị một khôi lỗi Man tộc oanh bạo, hài cốt không còn, huyết nhục cũng không cách nào ngưng tụ.

- Đem một yêu hoàng oanh bạo…

Nghe được lời này đầu óc Lâm Tiêu có chút ngây dại, khôi lỗi gì khủng bố như thế? Lại có thể kích sát cả yêu hoàng? Một khôi lỗi như vậy nếu còn lưu tới hiện tại, chẳng phải có thể hoành tảo hết thảy?

- Lâm Tiêu, có người tới gần!

Đột nhiên thanh âm Long gia vang lên nhắc nhở.

Có người?

Thu hồi kiện khôi lỗi cuối cùng, Lâm Tiêu còn chưa rời khỏi thạch thất, một thân ảnh đã xuất hiện, ánh mắt nheo lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

- Hắc hắc, tiểu tử, cuối cùng để ta tìm được ngươi!

Đôi mắt Tà Thử Vương vô cùng hung ác, toàn thân sát khí bức người.

- Ngươi tìm ta làm gì!

Sắc mặt Lâm Tiêu bình thản, không chút biểu lộ.

- Ha ha, tới hiện tại ngươi còn giả vờ, ngươi dám nói không lấy được bảo vật? Vừa rồi trong thạch thất này có gì, ngoan ngoãn giao ra, nếu tâm tình ta tốt không chừng còn có thể tha ngươi một mạng!

Tà Thử Viêm liếm liếm môi.

- Ngươi là Yêu tộc, ta là Nhân tộc, chuyện của ta không cần báo với ngươi đi?

- Ngươi thật khờ hay giả ngốc? Đừng cho ta cơ hội nổi giận, nếu ta là ngươi sẽ chủ động giao ra toàn bộ đồ vật trên người, chỉ có như vậy ngươi mới có cơ hội giữ mạng!

- Muốn giết ta, kiếp sau đi!

Sưu…

Thân hình Lâm Tiêu hóa thành lưu quang bay ra cửa thạch thất.

- Có ta ở đây ngươi còn muốn chạy?

Tà Thử Vương cười lạnh, vung tay phải hóa thành móng vuốt hung hăng trảo nhiếp Lâm Tiêu, không khí kịch liệt vỡ nát, hóa thành phong nhận nhấn chìm chung quanh không cho Lâm Tiêu cơ hội rời khỏi.

- Chưởng Diệt Càn Khôn!

Lâm Tiêu đánh ra một chưởng.

Oanh!

Hai cỗ lực lượng kinh khủng kích đãng trong không trung, Tà Thử Vương kinh hãi phát hiện công kích của mình nhanh chóng phá diệt, đồng thời thân hình Lâm Tiêu đã xông qua người hắn, đi ra ngoài thông đạo.