Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1217: Cường giả khắp nơi (2)




Sắc mặt Vô Song Vương xanh mét, mà bên phía Nhân Tộc, không ít vương giả tất cả cũng kinh ngạc nhìn Yêu Vương màu vàng bên phía Yêu Tộc. Khí tức trên người hắn cũng không coi là đặc biệt mãnh liệt, vậy mà chỉ một trảo lại khiến cho Vô Song Vương phải rút lui ba bước.

Mặc dù lúc đó Vô Song Vương chỉ là vội vàng xuất thủ, cũng không sử dụng toàn lực, nhưng thực lực đến mức này, cũng đủ để cho mọi người chấn động .

- Các hạ, ngươi thuộc về thế lực nào, trước kia chưa từng thấy a.

Bên phía Yêu Tộc, vài đại Yêu Vương cũng là lạnh lùng nhìn chăm chú phân thân Toản Địa Giáp, Yêu Vương giữa các thế lực đối với nhau cũng có ngăn cách rất lớn. Có thể có mặt ở chỗ này, đều là cường giả đứng đầu trong mỗi thế lực lớn Yêu Tộc, đối với nhau đã quen thuộc.

Nay đột nhiên xuất hiện một kẻ có thực lực đủ sánh ngang với bọn hắn, nhưng lại là Yêu Vương chưa từng gặp mặt, tự nhiên chúng có hơi cảnh giác.

- Ta là Yêu Vương của Yêu Vương Cung tại Sơn Mạch Liên Vân.

Phân thân Toản Địa Giáp không nói hai lời, tức thì lấy ra từ trên người lệnh bài của Yêu Vương Cung.

Yêu Vương Cung ở sơn mạch Liên Vân có thân phận hòa nhã giao hảo giống như tông môn nhân loại, đủ để cho người khác biết, hắn là người có thân phận .

Mọi người lẳng lặng cùng đợi.

Vèo vèo

Sau khi phân thân Toản Địa Giáp đến, kế tiếp lại có cường giả đến đây theo tốp năm tốp ba. Hoặc là Nhân Tộc, hoặc là Yêu Tộc, ngược lại duy nhất không hề xuất hiện là Man tộc bản địa Man Hoang cổ, thực lực của bọn họ đều ở hai mươi mấy đạo không gian Đạo Văn .

Phân thân Toản Địa Giáp ở bên phía Yêu Tộc cũng tịnh không có việc gì, mà là bắt đầu nhiệt tình nói chuyện với các Yêu Vương. Trải qua thăm dò, Lâm Tiêu đã biết bên phía Yêu Tộc tổng cộng có ba đại cường giả, phân biệt là Dực Hổ Vương, Băng Giao Vương, Hỏa Phượng Vương. Ba đại Yêu Vương này đều là Yêu Vương cường đại nắm giữ ba mươi đạo không gian Đạo Văn, tại cả Thành Yêu Minh đều là tồn tại đứng đầu.

Mà bên phía nhân loại, đồng dạng có ba đại vương giả đứng đầu, phân biệt là Vô Song Vương, Bá Thương Vương và Kim Kiếm Vương. Ba đại vương giả này là ba người trong số mười đại vương giả đỉnh phong Thành Nhân Minh hiện nay, thực lực siêu phàm khủng bố.

Kim Kiếm Vương là một nam nhân trung niên có mái tóc dài màu vàng, lông mi màu vàng và đôi mắt màu vàng, vẻ mặt đầy sát khí. Hắn cùng mấy người cầm đầu đứng ở bên hồ nham thạch nóng chảy, nhìn chăm chú Dung Hỏa Thần Thụ mà nói:

- Đáng tiếc Dung Hỏa Thần Thụ không phải Linh Thụ bình thường, có được linh trí. Nếu không phải như thế, nhổ cả Dung Hỏa Thần Thụ này đem đi trồng , sau này cách một đoạn thời gian lại còn có Dung Hỏa Thần Quả để dùng .

Một người vương giả bên cạnh Kim Kiếm Vương nói.

- Chúng ta ở nơi này có nhiều người như vậy, Dung Hỏa Thần Thụ muốn đào tẩu chỉ sợ cũng rất khó. Còn nhổ nó đem đi trồng hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ tiếc, Yêu Tộc đối diện tuyệt sẽ không để cho chúng ta làm như vậy?

Kim Kiếm Vương liếc liếc mắt nhìn đối phương, lạnh nhạt hầm hừ nói:

- Ta nói Dung Hỏa Thần Thụ có được linh trí, không phải sợ hãi nó sẽ đào tẩu, cũng không phải lo lắng Yêu Tộc đối diện, mà là kiêng kỵ thực lực của nó. Dung Hỏa Thần Thụ cường đại hay không, cứ nhìn năng lực ra quả của nó. Chỉ duy nhất một lần mà kết được mười quả, đại biểu Dung Hỏa Thần Thụ này đã có được tuổi thọ một ngàn năm, thực lực tương đương với vương giả Sinh Tử Nhất Trọng. Mà duy nhất một lần kết hai mươi quả, đại biểu Dung Hỏa Thần Thụ này có được tuổi thọ ba ngàn năm, thực lực tương đương với vương giả Sinh Tử Nhị Trọng. Mà Dung Hỏa Thần Thụ này duy nhất một lần đã kết quả vượt qua ba mươi quả, đại biểu tuổi thọ của nó vượt qua năm ngàn năm, thực lực có thể so với Sinh Tử Tam Trọng. Dù chúng ta ở nơi này toàn bộ liên thủ, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của nó.

- Đáng sợ như vậy sao?

Kẻ lúc trước nói chuyện có vẻ sợ hãi kinh ngạc.

- Thời gian chúng ta chờ đợi cũng đủ dài. Cũng không biết, Dung Hỏa Thần Quả này đến tột cùng đến lúc nào mới có thể chín được .

Không ít người hiển nhiên đã chờ đợi có hơi không nhịn được, nhưng chỉ có thể kiềm chế quyết tâm mà khó chịu, lẳng lặng chờ đợi.

Rầm rầm rầm.

Đúng lúc này, từ chỗ nhập khẩu, đột nhiên truyền đến những trận âm thanh nổ vang trầm thấp. Ngay sau đó một lát, những tiếng xé gió vang lên, một nhóm vương giả Nhân Tộc và Yêu Tộc dáng vẻ chật vật lướt đi vào.

- Là Dung Hỏa Thần Quả.

Trong đám người có kẻ tinh mắt , lập tức phát ra tiếng la lên giật mình, đồng thời, bọn họ cũng phát hiện đám cường giả bên cạnh Dung Hỏa Thần Thụ, sắc mặt đều là biến đổi.

Đám người này, đúng là rất nhiều vương giả trước đây chờ ở cửa hang động do sợ Hỏa Diễm Liệp Sát Giả. Bởi vì thực lực không đủ, sau khi tụ tập đủ người mới dám đến đây .

Bởi vì có đám người này gia nhập, bên hồ nham thạch nóng chảy coi như có chút im lặng lập tức bắt đầu có hơi ồn ào.

Chân mày Kim Kiếm Vương cau lại.

- Không muốn chết, đều cút cho ta, Dung Hỏa Thần Quả không phải là đám người các ngươi có thể mơ ước.

Những người ngay cả định xông vào hang động đều không qua được, cần phải cùng nhau tiến vào, theo Kim Kiếm Vương xem ra, căn bản không có tư cách cướp đoạt Dung Hỏa Thần Quả.

- Kim Kiếm Vương, ngươi có ý tứ gì. Báu vật ai có thực lực thì được, ngươi có thực lực, ngươi đoạt đi cũng được, dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi?

Người cầm đầu trong đám người này mặc dù có chút sợ hãi đối với Kim Kiếm Vương, nhưng đối diện với lợi ích bản thân, lại hiển nhiên sẽ không dễ dàng lùi bước. Dù sao Dung Hỏa Thần Quả có công hiệu quá lớn, một quả đã đủ để cho phòng ngự của bọn họ lại được lột xác, bước chân vào hàng ngũ cường giả đỉnh phong.

- Ha ha.

Kim Kiếm Vương ha ha cười rộ lên, lại không trả lời đám người này. Ánh mắt nhìn vào Vô Song Vương, Bá Thương Vương, lại quay sang với tam đại vương giả trong số rất nhiều Yêu Tộc đối diện. Lão mở miệng đề nghị:

- Chư vị, nơi này người đục nước béo cò nhiều lắm, sự đáng sợ của Dung Hỏa Thần Thụ ta nghĩ chư vị cũng biết. Những người này không có chừng có mực, đến lúc đó cướp đi Dung Hỏa Thần Quả là chuyện nhỏ, không cẩn thận chọc giận đến Dung Hỏa Thần Thụ thì không ổn .

- Kim Kiếm Vương, ngươi muốn thế nào?

Ba đại vương giả Yêu Tộc liếc mắt nhìn nhau, rồi Dực Hổ Vương trong đó mở miệng ồm ồm hỏi.

Mặc dù Nhân Tộc và Yêu Tộc là không đội trời chung, nhưng khi trước mặt có báu vật thì đôi bên lại cực kỳ hạn chế ra tay. Điểm này Lâm Tiêu đã hiểu rõ. Ở chỗ này hay là hồi đó tại Sinh Tử Quỳnh Lâu cũng là vì lợi ích bản thân. Cho dù Nhân Tộc hay Yêu Tộc, đại nghĩa chủng tộc gì gì đó trước hết đều quăng tất cả qua một bên, cứ chiếm được báu vật rồi hãy nói sau.

- Đương nhiên là đuổi bớt một số người không có tư cách nhận được báu vật, không biết Dực Hổ Vương ngươi cảm thấy như thế nào?