Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1194: Oan hồn




Ngay khi bị rất nhiều oan hồn bao lấy, Yêu vương nhị trọng đã khôi phục bản thể, thân hình khổng lồ cao tới vài trăm mét điên cuồng vặn vẹo, yêu nguyên cường đại quét ngang, nhưng dưới sự tập kích của bầy oan hồn, chỉ một lát sau, đầu yêu thú khổng lồ này đã bị rút sạch khí huyết, trở thành một cổ thi thể, thi thể trùng trùng điệp điệp nện lên mặt đất nham thạch màu đen, két sát một tiếng vỡ ra, hóa thành bột phấn đầy trời.

Yêu vương Cường giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đã nắm giữ Huyết Nhục Diễn Sinh, nhưng giai đoạn trước của Huyết Nhục Diễn Sinh phải có khí huyết và tánh mạng chi lực, bị nhiều oan hồn như thế thôn phệ, Yêu vương không còn chút khí huyết và tánh mạng chi lực, lập tức đi đời nhà ma.

Ô ô ô...

Sau khi thôn phệ hết Yêu vương, cảm ứng được sự tồn tại của Lâm Tiêu, nhưng oan hồn kia lập tức chuyển mục tiêu, điên cuồng đánh úp về phía Lâm Tiêu, phô thiên cái địa, rậm rạp chằng chịt.

- Lôi chi trừng phạt.

Giơ Long Văn Đao lên cao, Lâm Tiêu bổ một đao ra ngoài, lôi cầu màu xanh da trời cực lớn như một vũng Liệt Nhật màu xanh da trời, rơi vào trong oan hồn.

Ầm ầm

Lôi quang bắt đầu khởi động, lôi cầu màu xanh da trời ầm ầm nổ vang, lôi quang như mạng nhện lan tràn bốn phía, hàng trăm oan hồn bị lôi quang đánh trúng, xuy xuy xùy~~ chôn vùi, hóa thành âm hồn chi lực phiêu tán khắp nơi.

Nhưng mà sau một khắc, càng nhiều oan hồn lại tiếp tục lao đến.

- Chết cho ta, chết, chết.

Lâm Tiêu điên cuồng ra chiêu, ánh đao khủng bố nổ tung trong đống oan hồn, khắp nơi đều là từng sợi âm hồn chi lực phiêu tán, trong khoảnh khắc, đã có hàng trăm hàng ngàn oan hồn chết ở dưới đao Lâm Tiêu.

Cứ như vậy chém giết một lát, Lâm Tiêu cũng không biết mình đến tột cùng đã giết bao nhiêu oan hồn, nhưng mà quỷ dị chính là, số lượng những oan hồn này vậy mà không thấy giảm bớt, ngược lại còn có xu thế gia tăng, lúc đầu chỉ là một mảnh đông nghịt, đến giờ thì quả thực đã phô thiên cái địa, tựa như thủy triều màu đen vậy

- Có chuyện như vậy?

Lâm Tiêu nhướng mày, một đao chém giết mấy chục đầu oan hồn, thần hồn cẩn thận quan sát.

Vừa xem qua, hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy âm hồn chi lực sau khi chém giết oan hồn cũng không theo đó tiêu tán, mà nhanh chóng bị oan hồn còn lại hấp thu, những oan hồn hấp thu âm hồn chi lực hình thể rõ ràng lớn hơn một vòng, rồi sau đó nhúc nhích lấy, một phân thành hai, vậy mà biến thành hai oan hồn.

- Khôn ngờ là bất tử bất diệt.

Lâm Tiêu cảm thấy đau đầu, những oan hồn này luận thực lực đơn thuần, chỉ có thể coi như Vương giả Cường giả Sinh Tử cảnh nhị trọng bình thường, nhưng sau khi hóa thành âm hồn chi lực bị hấp thu lại lập tức có thể phân liệt ra, quả thực là giết không hết.

- Man Vương Sáo Trang.

Bên ngoài thân lóe lên hào quang, trên người Lâm Tiêu lập tức hiện ra Man Vương Sáo Trang.

Đương đương đương.

Đại lượng oan hồn mở lớn lấy miệng rộng dữ tợn, hung hăng cắn xé lên người Lâm Tiêu, nhưng dưới phòng ngự của Man Vương Sáo Trang, đừng nói là thôn phệ khí huyết Lâm Tiêu, mà ngay cả hộ thể Chân Nguyên của hắn cũng cắn không nổi.

Tuy rằng không cách nào thôn phệ khí huyết Lâm Tiêu, nhưng theo bản năng, những oan hồn này vẫn điên cuồng bao trùm lấy Lâm Tiêu, tầng tầng, chỉ sau chốc lát đã bao lấy thành một cự cầu màu đen lớn vài trăm mét, cự cầu màu đen không ngừng xoay tròn nhúc nhích, tràng diện thập phần khủng bố.

- Cứ như vậy cũng không được a.

Tuy rằng oan hồn không cách nào đột phá phòng ngự Lâm Tiêu, nhưng Lâm Tiêu cũng không thể mang theo một đoàn oan hồn như vậy đi vào sâu trong Cổ Tộc chiến trường a, như vậy mục tiêu cũng quá rõ ràng rồi, hơn nữa, thúc dục Man Vương Sáo Trang cũng cần tiêu hao Chân Nguyên.

Không chỉ như thế, oan hồn hình thành viên cầu vẫn đang hấp dẫn lấy càng nhiều oan hồn ở chung quanh.

- Những oan hồn này là âm hồn chi lực, dùng Tứ Muội Chân Hỏa thử xem.

Tâm niệm vừa động, tay phải Lâm Tiêu khẽ đảo, một đóa Tứ Muội Chân Hỏa lặng yên bắn ra ngoài.

Dưới sự thiêu đốt của Tứ Muội Chân Hỏa, âm thanh chói tai vang lên, trên trăm đầu oan hồn bị Tứ Muội Chân Hỏa lướt qua lập tức bị bỏng thành một cổ khói xanh, hóa thành hư vô, không có bất kỳ âm hồn chi lực nào lưu lại.

Chít chít chít.

Đại lượng oan hồn vốn bao trùm Lâm Tiêu lập tức hoảng sợ nhúc nhích, cự cầu màu đen cũng dầng buông lỏng ra, đồng thời trong đầu Lâm Tiêu, cũng là dâng lên một cổ dục vọng thôn phệ mãnh liệt.

- Đây là. . .

Lâm Tiêu đôi mắt sáng ngời, một cổ hỏa diễm màu đen vô hình từ trong thân thể hắn lan tràn ra, cả người hóa thành một mảnh hỏa cầu màu đen cực lớn, nó bao lấy tất cả oan hồn vào trong, đạo hỏa diễm màu đen này, đúng là Thiên Ma Phệ Hồn Diễm Lâm Tiêu đạt được từ theo chiến trường Ma Uyên.

Chít chít chít.

Tất cả oan hồn bị Thiên Ma Phệ Hồn Diễm vây khốn đều thống khổ kêu lên, diện mục dữ tợn không ngừng vặn vẹo, rồi sau đó hóa thành một cổ hồn phách chi lực tinh khiết, bị Thiên Ma Phệ Hồn Diễm hấp thu, Lâm Tiêu có thể cảm giác được rõ ràng, bổn nguyên Thiên Ma Phệ Hồn Diễm trong đầu mình trong chốc lát ngắn ngủn đã tăng lên gấp đôi.

Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, thuộc tính bản thân chính là thôn phệ linh hồn, oan hồn đối với võ giả mà nói là ác mộng nhưng với nó thì chính là thập toàn đại bổ.

Chít chít chít.

Đại lượng oan hồn không ngừng xúm lại chung quanh thấy thế, hoảng sợ chạy tứ phía, trong chớp mắt đã tứ tán không còn, một mảnh thanh tĩnh.

- Không nghĩ tới Thiên Ma Phệ Hồn Diễm còn công hiệu này.

Lâm Tiêu cũng thật không ngờ sẽ có hiệu quả này, không để ý đến những oan hồn tứ tán kia, Lâm Tiêu thu hồi Man Vương Sáo Trang, lướt vào sâu trong Cổ Tộc chiến trường.

Trong một sơn cốc bí ẩn bên ngoài hạp cốc chiến trường Cổ Tộc.

Văn Dược Vương dẫn theo mấy tùy tùng của mình im im lặng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ đang chờ người nào đó.

Đột ngột --

Hư không phía trước Văn Dược Vương vỡ ra, một gã nam tử có tóc dài màu bạc, hình thể khôi ngô, toàn thân tản ra khí tức bá đạo cất bước đi ra, đôi mắt của hắn lạnh lùng, nhìn kỹ lại phảng phất như ngôi sao trong tinh không, tản ra hào quang thâm thúy .

- Vô Song Vương, ngươi cuối cùng đã đến.

Văn Dược Vương trên mặt nở một nụ cười.

Vô Song Vương, một trong thập đại Vương giả đỉnh phong tại thành Nhân Minh, từ hơn hai mươi năm trước đã khống chế ba mươi đạo Không Gian Đạo Văn, cách Cường giả Sinh Tử cảnh tam trọng chỉ một bước, là Vương giả nhị trọng đỉnh phong lão làng nhất tại thành Nhân Minh, trong hơn hai mươi năm này, mặc dù không nghe nói hắn đột phá Vường giả Sinh Tử cảnh tam trọng, nhưng hơn hai mươi năm, không có khả năng không có một chút tiến bộ được.

So với đám Long Trượng Vương, có thể nói, Vô Song Vương mạnh hơn không chỉ một bậc, đại biểu cực hạn chính thức của Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng.

- Văn Dược Vương đại sư, tiểu tử Lâm Tiêu kia đâu.

Người đến nhàn nhạt mở miệng, thần thái cao cao tại thượng.

- Đã tiến vào chiến trường Cổ Tộc mấy canh giờ rồi.