Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1105: Thái thượng trưởng lão




Lâm Tiêu gặp La Thiên Đô thì khá là ngạc nhiên, đối diện khiêu chiến hắn chỉ phẩy tay.

Lâm Tiêu lạnh nhạt nói với nhóm La Lương:

- Diệt hết mọi người ở đây, nhanh chút đi.

Ngày xưa La Thiên Đô xứng là kình địch của Lâm Tiêu, nhưng bao nhiêu năm qua gã đã bị hắn bỏ xa tít tắp. Đừng nói La Thiên Đô là Nửa Bước Vương giả chỉ nắm giữ bốn đạo văn không gian, dù gã bước vào Sinh Tử cảnh cũng không gợi hứng thú khiến Lâm Tiêu ra tay.

Đám người La Lương đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Đám người tấn công dồn dập, bọn họ nghe ra Lâm Tiêu đại nhân hơi bất mãn tốc độ bọn họ chậm.

Gần trăm Nửa Bước Vương giả cùng ra tay đáng sợ biết bao, chỉ va chạm một cái đã có mười mấy thành viên trụ cột của La Sơn tông chết đi. Máu tụ thành con sông dưới đất.

Vù vù vù!

Hai, ba mươi Nửa Bước Vương giả lao tới các hướng khác điên cuồng đồ sát đệ tử La Sơn tông.

Một mình La Thiên Đô chặn lại gần mười Nửa Bước Vương giả, lực lượng không gian cường đại quét ngang làm đám Nửa Bước Vương giả mới nắm giữ một đạo văn không gian không cách nào đến gần gã được. Tuy nhiên La Thiên Đô không thể thoát khỏi vòng vây của bọn họ.

La Thiên Đô quát to:

- Lâm Tiêu, nhiều năm không gặp mà ngươi không còn can đảm chiến đấu với ta sao?

La Thiên Đô định lao ra vòng vây công kích Lâm Tiêu.

- Hừ! Đối phó với ngươi không cần đại nhân ra tay!

Trong tiếng quát, lại có gần mười Nửa Bước Vương giả bay tới. Trong phút chốc La Thiên Đô bị đánh hội đồng, đỡ trái hở phải. La Thiên Đô mạnh mấy thì chỉ là Nửa Bước Vương giả, đối diện gần hai mươi Nửa Bước Vương giả bao vây tấn công, phòng ngự đã là cực hạn của La Thiên Đô.

- A!

Thoáng chốc La Sơn tông thành chỗ đồ sát, trăm ngàn đệ tử chết đi, máu chảy thành sông

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh băng. Cái gọi là thiên có thiện báo, ác có ác báo. La Sơn tông năm lần bảy lượt kiếm chuyện với Lâm Tiêu, hắn đều nhịn, hiện tại là lúc nợ máu trả bằng máu.

La Bá Thiên cắn răng thầm rít gào:

- Đáng ghét, chờ thái thượng trưởng lão xuất quan ta phải bầm thây đám người này ra. Bởi vì các cường giả La Sơn tông không thể ra tay, nếu không làm gì đến lượt bọn họ kiêu ngạo?

Tiếng gào thét vang lên không dứt, chỉ chốc lát có gần trăm cường giả, ngàn đệ tử chết đi. La Sơn tông biến thành địa ngục Tu La.

Trong lúc đám người La Lương giết chóc điên cuồng thì một tiếng rống phát ra từ đỉnh núi.

- Kẻ nào giương oai trong La Sơn tông của ta?

Dao động không gian kinh khủng đè xuống.

Bùm bùm bùm!

Uy hiếp cường đại cuốn sạch thiên địa, hư không như miếng pha lê trong suốt bị đè xuống. Thoáng chốc đám người La Lương giết chóc khắp góc La Sơn tông vì không đỡ nổi sức mạnh nên văng ngược ra, khóe môi tràn máu.

- Uy hiếp thật khủng khiếp, hư không bị giam cầm. Đây là . . . Vương giả Sinh Tử cảnh!

Đám người La Lương dừng hành động, lùi lại bên cạnh Lâm Tiêu, lạnh lùng nhìn bầu trời.

Trên bầu trời một lão nhân mặc áo trắng chậm rãi đáp xuống. Tóc ngắn muối tiêu, dao động hư không bao quanh người, đôi mắt sâu thẳm lạnh băng nhìn chằm chẳm đám người Lâm Tiêu đứng bên dưới.

Ban đầu vẻ mặt lão nhân bình tĩnh nhưng khi thấy cảnh tượng máu chảy thành sông thì cơn giận bùng cháy trong lòng lão.

La Bá Thiên lau máu bên khóe môi, gã đến trước mặt lão nhân, uất ức:

- La Hồn Thiên thái thượng trưởng lão hãy làm chủ cho chúng ta!

La Bá Thiên kể lại ân oán giữa La Sơn tông và Lâm Tiêu cho La Hồn Thiên nghe.

Lâm Tiêu nhướng mày nói:

- A? Rốt cuộc có cường giả ra hồn đến, nhưng không phải La Kinh Thiên. La Sơn tông cũng có nhiều Vương giả Sinh Tử cảnh thật.

La Hồn Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu:

- Hắn chính là Lâm Tiêu, tiểu tử luôn đối đầu với La Sơn tông chúng ta?

La Hồn Thiên tức giận quát:

- Ngươi qua to gan, dám xuống tay với đệ tử La Sơn tông! Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội, ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, thần phục La Sơn tông thì ta sẽ suy nghĩ lại tha mạng chó của các ngươi! Nếu không hôm nay đừng hòng ai sống rời đi nửa bước!

La Hồn Thiên nhìn đám người La Lương đứng phía trước. Gần trăm Nửa Bước Vương giả, dù là La Hồn Thiên cũng sợ hết hồn. La Sơn tông muốn làm thành việc lớn cần lực lượng cực lớn lao, chỉ dựa vào một ít đệ tử La Sơn tông thì không được. Nếu có thể khống chế nhóm Nửa Bước Vương giả này trong tay thì không lâu sau sẽ có lực lượng vô cùng khủng khiếp, xác suất thành công của La Sơn tông tăng nhiều.

Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:

- Muốn chúng ta thần phục ngươi? Lão già, già quá bị bệnh lú lẫn sao? Hay hôm nay phân chui vào não?

- Đúng rồi, lão già này thoạt trông khá mạnh ai ngờ đầu óc thì hồ đồ.

- Đệ tử La Sơn tông hoặc là rùa đen rút đầu hoặc già lú lẫn, không biết bọn họ ăn cái gì lớn lên.

Đám người La Lương mỉa mai trào phúng.

La Hồn Thiên trợn to mắt nói:

- Cái gì? Các ngươi nói cái gì?

Râu La Hồn Thiên run run, lão không dám tin vào lỗ tia mình.

Lão đường đường là Vương giả Sinh Tử cảnh thế nhưng bị một đám tiểu bối nhục mạ, có thùng thuốc nổ đốt cháy trong lòng lão, nổ tung. La Hồn Thiên mất lý trí.

- Tiểu tử thối, ta tốt bụng cho các ngươi con đường sống không ngờ các ngươi không biết tốt xấu. Tốt tốt, La Hồn Thiên ta không cần biết ngươi có căn nguyên gì, dám can đảm xông vào La Sơn tông ta, ông trời có xuống cũng không thể cứu ngươi!

La Hồn Thiên nói xong ra tay tấn công.

Ầm ầm ầm!

La Hồn Thiên giơ tay lên, uy hiếp vô biên hình thành trên bầu trời ngưng tụ thành bàn tay to. Lực lượng không gian chuyển động dưới bàn tay ta, giam cầm hư không trong phạm vi mấy chục dặm, bàn tay đáng sợ toát ra khí tức mông lung chụp mạnh xuống đám người Lâm Tiêu.

La Thiên Đô cầu xin:

- La Hồn Thiên thái thượng trưởng lão chờ đã, hãy chừa lại Lâm Tiêu cho ta. Ta muốn đơn độc chiến đấu với Lâm Tiêu, tự tay giết hắn!

Lâm Tiêu là tâm ma trong lòng La Thiên Đô, nếu bị La Hồn Thiên giết thì đời này gã không thể quên đối phương.

Lão nhân nhìn La Thiên Đô:

- A? Ra là Thiên Đô.

Vẻ mặt La Hồn Thiên hiền hòa nói:

- Được rồi, ngươi đã nói vậy sẽ chừa lại tiểu tử tóc đen cho ngươi giết.

La Thiên Đô nắm giữ bốn đạo văn không gian, hiện là thiên tài có hy vọng bước vào Sinh Tử cảnh nhất La Sơn tông, La Hồn Thiên đồng ý lời xin đơn giản của gã.

Đối diện bàn tay to đè xuống, đám người Lâm Tiêu bị hư không giam cầm mặt không biểu tình.

Giọng Lâm Tiêu lạnh lùng quanh quẩn trong không trung:

- Lão già kia, ngươi nghĩ đã nắm giữ toàn cục rồi sao?

Đám người La Bá Thiên ánh mắt lạnh băng cười nhạt.

- Tiểu tử này sắp chết đến nơi còn to mồm.

Nhưng bọn họ chưa kịp cười toe toét thì cơ mặt cứng ngắc.

Ầm ầm ầm!

Bốn người Lam Du Vân luôn yên lặng đứng sau lưng Lâm Tiêu giờ hành động.

- Phá!

Cùng là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng, Lam Du Vân giơ tay phá hư không giam cầm của La Hồn Thiên. Dòng lũ chân nguyên xanh thẳm bắn lên cao, đánh nát bàn tay đen La Hồn Thiên vỗ ra.