Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1095: Lửa giận ngút trời (1)




Con yêu thú đầy vảy đen thui, trên đầu có cái sừng nhọn đâm trời, lưng là vô số gai nhọn chĩa ngược, đôi cánh đen giương ra, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn đám Nửa Bước Vương giả. Đôi mắt tràn ngập bạo ngược, ngông cuồng, sát khí dâng lên, cảm giác như tận thế.

- Là Yêu Vương!

- Không ngờ là Yêu Vương!

Đám người Đông Phương Hiên Viên tim ngừng đập. Nhóm Lâm Hiên biểu tình cực kỳ khó xem, lòng chìm xuống đáy cốc. Mặc dù sớm biết trong thú triều thổi quét toàn bộ Đại lục Thương Khung có Yêu Vương tọa trấn nhưng một năm qua chưa nghe nói Yêu Vương nào chính thức ra tay. Nhưng hôm nay, Yêu Vương giấu sau thú triều ra mặt, lòng mọi người chìm xuống.

Đừng thấy có hơn một trăm Nửa Bước Vương giả tại đây, đối diện một cường giả Yêu Vương thật sự hoàn toàn là dữ nhiều lành ít.

Trời đã định Quận Hiên Dật sẽ bị hủy diệt từ đây sao?

Trong khi đám người Lâm Hiên tuyệt vọng thì giật mình phát hiện trong mắt đám người Lam Du Vân không có một chú tuyệt vọng nào. Nhóm Lam Du Vân đang nhìn Lâm Tiêu.

Ong ong ong!

Dao động vô hình bùng phát từ người Lâm Tiêu. Mọi người giật mình phát hiện bọn họ lại có thể nhúc nhích. Trước bao cặp mắt nhìn chăm chú, Lâm Tiêu xoay người, lạnh lùng nhìn Yêu Vương ở phía xa.

Giọng Lâm Tiêu lạnh băng vang vọng trong thiên địa:

- Các hạ muốn xé rách hiệp nghị yêu tộc và nhân tộc ký kết sao, khiến hai chủng tộc toàn diện khai chiến phải không?

Yêu Vương giáp đen con ngươi co rút:

- A! Vương giả nhân loại?

Yêu Vương giáp đen lạnh lùng nói:

- Không ngờ Thiết Thứ Vương ta lại nhìn lầm, tiểu tử nhân loại, Vương giả Sinh Tử cảnh nhà ngươi xuất hiện ở đây là đã trái với hiệp nghị yêu tộc và nhân tộc ký kết trước. Thiết Thứ Vương ta có ra tay là cùng là hợp lý.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Vậy sao? Mới rồi ta chưa hề ra tay. Nhưng ngươi muốn thì cứ tới đi, khi đó ngươi là tội nhân của yêu tộc, chết không có chỗ chôn!

Lúc trước Lâm Tiêu không ra tay vì phòng ngừa làm trái hiệp nghị giữa nhân loại và yêu tộc. Vương giả nhân loại, Yêu Vương yêu tộc cũng có đánh nhau nhưng không được phép ngang nhiên chém giết trong thú triều.

Nếu Lâm Tiêu ra tay sẽ khiến cường giả Yêu Vương đối phương đánh trả, bản thân hắn không sợ ai nhưng đại chiến cường giả vương giai đáng sợ biết bao, một chút dư âm đủ hủy một nửa quận thành. Lâm Tiêu không thể lấy mạng sống mấy ngàn vạn dân chúng trong Quận Hiên Dật ra làm tiền cược.

Sát khí dâng lên trong mắt Thiết Thứ Vương, nó lạnh lùng nói:

- Tiểu tử đừng lấy hiệp nghị yêu tộc, nhân tộc ra hù ta. Giết ngươi rồi nhân loại cũng không dám toàn diện khai chiến với nhân tộc, huống chi chỗ này có nhiều Nửa Bước Vương giả. Chỉ cần giết các ngươi, Thiết Thứ Vương ta lập công lớn cho yêu tộc, làm sao các đại nhân trách tội ta được?

Thiết Thứ Vương là thủ lĩnh ngầm thú triều tấn công Quận Hiên Dật. Nó nhận được mệnh lệnh là không tiếc trả giá công phá Quận Hiên Dật, chấn nhiếp Đế quốc Võ Linh. Thiết Thứ Vương không ngờ rằng vào phút chỉ mành treo chuông nhiều Nửa Bước Vương giả đếnQuận Hiên Dật, gần như quét sạch yêu thú dưới tay nó, làm nó vô cùng tức giận.

Nhiều Nửa Bước Vương giả nhân loại khiến Thiết Thứ Vương quyết tâm xuống tay, nhưng bất ngờ là có cả Vương giả Sinh Tử cảnh. Giờ phút này, Thiết Thứ Vương do dự.

Lâm Tiêu nhìn thấu Thiết Thứ Vương do dự:

- Vậy sao?

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Các hạ, e rằng mệnh lệnh của Yêu Vương cung các ngươi không phải như thế đi? Công khai làm trái lệnh Yêu Vương cung, ta rất tò mò là sau khi ba cung chủ Yêu Vương cung các ngươi biết tin sẽ trừng phạt ngươi như thế nào. Một Yêu Vương vòng ngoài như ngươi gánh nổi không?

Thiết Thứ Vương hết hồn:

- Cái gì? Tiểu tử này biết luôn Yêu Vương cung? Lại còn biết ta thuộc vòng ngoài?

Yêu Vương cung là tổ chứ mạnh nhất trong Sơn mạch Liên Vân, Thiết Thứ Vương chỉ là một trong những thành viên vòng ngoài cùng. Đối với một Yêu Vương thì đây không phải bí mật gì, nhưng võ giả nhân loại không thể nào biết rõ cụ thể tình hình trong Yêu Vương bọn họ.

Không lẽ tiểu tử này lừa ta?

Thiết Thứ Vương nổi lên nghi ngờ, nhưng rồi nó bác bỏ. Nếu đối phương biết luôn tin Yêu Vương cung có ba cung chủ, người không quen thuộc Yêu Vương cung thì không thể nào biết tin.

Thiết Thứ Vương rung động, hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Tiểu tử, lần này coi như ngươi may mắn.

Thiết Thứ Vương vỗ cánh chớp mắt biến mất trên bầu trời. Bị Lâm Tiêu nói làm Thiết Thứ Vương mất hết can đảm ra tay. Đối phương hiểu quá rõ, không chừng cao tầng yêu tộc, nhân tộc có hiệp nghị gì đó về thú triều, Thiết Thứ Vương tùy tiện phá hoại, nó chỉ là Yêu Vương vòng ngoài sẽ không chịu nổi.

Đám người Lâm Hiên nhìn bóng lưng Thiết Thứ Vương biến mất, thở phào nhẹ nhõm:

- Rốt cuộc cũng đi.

Nhóm người Lâm Hiên giật mình nhìn Lâm Tiêu, mới hai năm không gặp hắn đã trở thành Vương giả Sinh Tử cảnh. Bọn họ vô cùng giật mình, khó tin.

Không biết hai năm nay Lâm Tiêu đã trải qua những thứ gì.

Yêu Vương rút lui, Quận Hiên Dật bình an. Mọi người lấy lại tinh thần từ nỗi hãi hùng, một đống võ giả dọn dẹp chiến cuộc, cứu trợ người bệnh, giải phẫu yêu thú theo chỉ huy. Tất cả làm theo thứ tự.

Lâm Tiêu theo đại ca Lâm Hiên quay về gặp phụ mẫu. Nhìn Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan bình yên thì Lâm Tiêu nhẹ lòng, lại đến phủ thành chủ.

Bận rộn xong vẻ mặt Lâm Hiên ủ rũ, ho ra máu, người mềm nhũn.

Đông Phương Nguyệt Linh cũng lảo đảo.

Lâm Tiêu căng thẳng nhìn hai người:

- Đại ca, Nguyệt Linh quận chúa, hai người có sao không?

Lâm Hiên cố nặn nụ cười, mặt tái nhợt mệt mỏi:

- Ta không sao.

Đông Phương Nguyệt Mính lên tiếng:

- Lâm Tiêu, ngươi không biết đâu. Đại ca của ngươi và tỷ của ta lúc trước đi đón phụ mẫu ngươi đến Quận Hiên Dật, giữa đường bị người ám sát suýt chết. Đến bây giờ vết thương chưa lành hẳn.

- Cái gì?

Mắt Lâm Tiêu bắn ra sát khí:

- Đại ca bị ám sát? Xảy ra chuyện gì?

Lâm Hiên miễn cưỡng cười lắc đầu, nói:

- Cũng không có gì.

- Cho ta xem!

Tay Lâm Tiêu vịn người đại ca Lâm Hiên, lực lượng thần hồn nhanh chóng thẩm thấu vào cơ thể. Quả nhiên Lâm Tiêu cảm nhận vết thương ngầm cực kỳ nghiêm trọng trong thân thể đại ca Lâm Hiên, lực lượng hắc ám cực kỳ tà ác đọng lại. Lực lượng này rất mỏng manh, không ngừng ăn mòn cơ thể, phá hoại máu thịt của Lâm Hiên. Lực lượng này rất đặc biệt, cách bình thường khó thể xóa nó, như giòi trên xương. Nếu Lâm Hiên không nắm giữ áo nghĩa sinh tử thì lực lượng này đã ăn mòn hết sức sống, chết lâu rồi.

Không chỉ Lâm Hiên, trong người Đông Phương Nguyệt Linh cũng có lực lượng tà ác tương tự. So với Lâm Hiên mạnh mẽ, lực lượng tà ác trong cơ thể Đông Phương Nguyệt Linh không dữ dội bằng của gã nhưng tạo thành tổn thương cho nàng nghiêm trọng hơn.

Lâm Tiêu cẩn thận phân biệt xong, hắn trầm ngâm nói:

- Đừng nhúc nhích.

Lâm Tiêu tách ra một luồng chân nguyên thẩm thấu vào cơ thể Lâm Hiên.

Lâm Hiên lắc đầu, nói:

- Nhị đệ đừng tốn công, vô dụng.

Lúc trước vì thanh trừ lực lượng tà ác này Lâm Hiên tốn bao nhiêu công sức nhưng bất lực.