Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 17: 17: Ba Nắm Đấm Ba Người





Phu Hổ Quyền, hoàng cực võ công cấp ba, quyền pháp!Tất cả những nội dung trong quyển bí kíp Phu Hổ Quyền sớm đã được khắc sâu vào trong bộ não của Lâm Huyền,hắn chỉ cần niệm một lần thì liền có thể lồng ghép chúng lại với nhau.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Phu Hổ Quyền, nhưng Lâm Huyền hệt như đã từng tập luyện qua hơn trăm ngàn lần vậy, hắn vừa nắm tay lại, thì nguồn nguyên lực trong cơ thể hắn liền tỏa ra theo con đường đã được định sẵn, chạy trong các tĩnh mạch trong cơ thể hắn, cuối cùng quy tụ lại vào trong nắm đấm.

“Phu Hổ Quyền!”Hai tay của Lâm Huyền cùng lúc đưa ra!Mã Ba và Mã La đang đuổi theo nhìn thấy loại võ công mà Lâm Huyền sử dụng hệt như của bọn họ, bọn họ không khỏi tỏ vẻ chế nhạo.

Khi nãy giao đấu với nhau, bọn họ đã hiểu rồi, sức mạnh của Lâm Huyền chỉ làm cho người khác ngạc nhiên mà thôi, chứ cảnh giới của cơ thể chỉ là Luyện Thể Tầng Ba.

Võ đạo có chín cảnh, mỗi cảnh có chín tầng, mỗi tầng đều không giống nhau.

Luyện Thể Tầng Một, da vàng! Da sẽ cứng như vàng vậy.

Luyện Thể Tầng Hai, đá lơ lửng! Hai tay có thể nhấc bổng được tảng đá lớn.

Luyện Thể Tầng Ba, xương sắt! Xương cốt toàn thân sẽ như đá kim cang được luyện trong lửa.

Mà Luyện Thể Tầng Bốn, chính là vỡ đá!Khi đạt đến tầng này, nguyên lực trong cơ thể sẽ càng ngưng tụ lại, một chưởng có thể làm đá vỡ tung.


Tuy rằng sức mạnh của Lâm Huyền có lớn, nhưng vì cảnh giới của hắn có sự hạn chế, nên sức bộc phá sẽ không bằng mã la và mã ba được.

Mà điều quan trọng hơn chính là loại võ công mà Mã La và Mã Ba tu luyện.

Phu Hổ Quyền!Mà điểm mấu chốt của Phu Hổ Quyền chính là sự di chuyển của nguyên lực.

Nguồn nguyên lực sẽ di chuyển trong khắp cơ thể mười lần theo tuyến đường của các tĩnh mạch đã được định sẵn, cuối cùng sẽ ngưng tụ vào trong nắm đấm.

Mà trong mười lần di chuyển này, tốc độ di chuyển của các luồng nguyên khí của các tĩnh mạch sẽ ngày càng nhanh hơn, lúc nó ngưng tụ lại ở nắm đấm, thì khí thế tựa như hổ vậy, không thể ngăn cản lại được!Tuy rằng Phu Hổ Quyền chỉ là loại võ công hoàng cực cấp ba, nhưng uy lực của nó thậm chí có thể bì kịp với loại võ công hoàng cực cấp bốn!Cái chiêu Phu Hổ Quyền này, ba huynh đệ Mã Khả, Mã Ba và Mã La đã tu luyện hẳn ba năm trời rồi, mỗi ngày họ đều khổ luyện, trong khắp ngoại môn này, nếu chỉ nói về độ tinh thông với Phu Hổ Quyền, thì không ai bằng ba người bọn họ cả.

“Vậy mà lại dám thể hiện Phu Hổ Quyền ngay trước mặt bọn ta ư, thật sự là múa rìu qua mắt thợ, chọc cười người khác mà!”Mã Ba và Mã La, lúc đuổi giết đến trước mặt Lâm Huyền, đầu nắm đấm của bọn họ tràn trề sức lực, lúc ma sát với không khí phát ra những tiếng ken két.

Nhìn lại đầu nắm đấm của Lâm Huyền, bình thường chả có gì khác lạ cả, đừng nói là tiếng hổ gầm, đến tiếng gió thổi cũng không nghe thấy nữa.

“Ha ha ha, đầu nắm đấm mềm nhũn thế này, ngươi chưa ăn cơm no hay sao?”Lúc này Mã La và Mã Ba đã có thể nhìn thấy trước cảnh tượng trong mấy giây nữa, cánh tay của Lâm Huyền sẽ bị đánh gãy bởi sức mạnh hợp lực của hai người bọn họ, hắn sẽ không còn sức giãy giụa nữa.

Đối mặt với sự chê cười của đối thủ, vẻ mặt của Lâm Huyền không những không thay đổi, mà khóe môi hắn còn cong lên nhoẻn miệng cười.


Một nụ cười khó hiểu.

Hổ Mập đứng một bên đã phát hiện ra điều bất thường, hắn đã không còn kịp ra tay cứu giúp nữa, chỉ có thể nhắm nghiền mắt theo bản năng, không muốn nhìn thấy bộ dạng của Lâm Huyền lúc bị thương.

Lúc mà hắn nhắm nghiền mắt đó, hình như hắn đã nhìn thấy, lúc bốn nắm đấm va chạm với nhau, khí tức cả người của Lâm Huyền đã có một sự thay đổi vô cùng to lớn!Cái nắm đấm vốn dĩ yếu ớt không có chút sức lực của Lâm Huyền, giờ đây ngập tràn khí tức, hắn giờ hệt như một con hổ dữ đi xuống núi, tiếng hổ gầm vang lên khắp rừng núi, làm cho các con thú khác không khỏi run sợ.

Tại thời điểm này đây, trong lòng của Hổ Mập bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Đây mới chính là mãnh hổ xuống núi!“Cạch cạch!”“Cạch cạch!”Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, Hổ Mập nhanh chóng mở to hai mắt, chỉ nhìn thấy Lâm Huyền vẫn đứng im tại chỗ, mà hai người Mã La và Mã Ba thì lại đang nằm trên mặt đất, họ đang ôm lấy cánh tay cong vẹo của mình, kêu gào đau đớn.

Một quyền! Hai người luyện võ có tu vị cao hơn Lâm Huyền một bậc đã bị hạ gục rồi!Hổ Mập mắt chữ o mồm chữ a, tự mình lẩm bẩm nói.

“Hắn… sao hắn lại… có thể làm được chứ?”Người khác không hiểu, nhưng hắn biết rõ, Lâm Huyền chính là đệ tử mới vừa nhập môn ngày hôm nay mà.

Mấy tên kiến bọ mới vừa nhập môn đã đánh bại hai tên đệ tử cũ đã nhập môn ba năm, nếu như nói chuyện này ra, có lẽ sẽ không ai có thể tin được.

Trừ khi…Trong phút chốc, Hổ Mập liền nghĩ đến một khả năng, buổi sáng hôm nay, trong cái chuông ở tháp Khôi Lỗi, đã thông báo cho toàn môn phái, người đã lập kỉ lục chính là một tên đệ tử vừa nhập môn.


“Cái người mạnh mẽ đó, có lẽ chính là Lâm Huyền nhỉ?” Mã Khả đang nằm trên nền đất đứng dậy, hắn liếc mắt nhìn hai tên đệ đệ còn thảm hại hơn mình, hắn không dám tin đây là sự thật.

Chỉ trong khoảng thời gian hắn lấy tay điều chỉnh chiếc mũi của mình lại rồi đứng dậy, sao hai người họ lại nằm xuống rồi chứ?”“Đại ca à, hãy cẩn thận… tên tiểu tử này kì lạ lắm…”Mã Khả vô cùng tức giận, có gì phải cẩn thận đâu chứ, một tên tiểu tử trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy, chỉ dựa vào việc đánh úp mới có thể làm hắn bị thương, nếu như không báo mối thù này, thì danh tiếng mà ba năm nay Mã Khả cực khổ giành lấy trong ngoại môn đều sẽ bị sụp đổ mất, thậm chí hắn sẽ trở thành chủ đề cười nhạo của mọi người lúc uống trà dùng cơm.

Người này có kì lạ đi chăng nữa thì cũng chỉ là Luyện Thể Tầng Ba mà thôi, còn bản thân hắn đường đường là Luyện Thể Tầng Năm, sao lại có thể thua người này được cơ thế?“Ngươi đi chết cho ta!”Mã Khả phóng thích khí tức toàn thân ra, đuổi giết đến trước mặt Lâm Huyền.

Hổ Mập đã nhận thấy sự khác thường, hắn lên tiếng hét lớn nói: “Lâm Huyền, ta đến giúp ngươi!” Hắn muốn đến chắn trước mặt Lâm Huyền.

Nhưng Lâm Huyền lại giơ tay ngăn Hổ Mập lại, mặt hắn trông chả căng thẳng tẹo nào.

“Không có gì đáng ngại đâu!”Không hổ danh là Luyện Thể Tầng Năm, Mã Khả giả phóng khí tức trên cơ thể, trông cong mạnh mẽ hơn khí tức của Mã Ba và Mã La cộng lại nữa!Hổ Mập chỉ nhìn Mã Khả đang đuổi đến thì khóe mắt hắn đã giật liên hồi rồi.

Hắn vô cùng lo lắng, nhưng Lâm Huyền thì lại không hề động đậy gì, hệt như một ngọn đá trên đỉnh núi đá vậy, cho dù là mưa tạt gió lùa ta cũng không động đậy.

Mã Khả vẫy tay, tiếng hổ gầm vô cùng chói tai thậm chí còn ngông cuồng hơn hai nắm đấm của Lâm Huyền khi nãy tận ba lần.

Trong lòng của Hổ Mập đang lo lắng về Phu Hổ Quyền này, nắm đấm mạnh mẽ như thế, Lâm Huyền sao có thể kháng cự lại được đây?Chính vào lúc hắn đang vô cùng lo lắng cho Lâm Huyền thì Lâm Huyền đã ra tay rồi.

Lúc im lặng thì thẹn thùng như cô gái nhỏ, lúc ra tay thì lại nhanh nhẹn như thỏ.

Hổ Mập còn chưa kịp nhìn rõ xem Lâm Huyền ra tay thế nào, hình như trong phút chốc hắn nhìn thấy một con hổ đang nhe nanh đầy máu bổ nhào về phía Mã Khả.


Mã Khả cũng nhìn thấy thế, hắn mở to hai mắt, đồng tử co rút lại, nếu như nắm đấm của hắn đánh ra chỉ hệt như một con hổ dữ, thì nắm đấm của Lâm Huyền chính là một con hổ vua!Một núi không thể có hai hổ, hai con tranh giành nhau, nhất định phải có một con thất bại!“Bốp!”Lúc nắm đấm của hai người va chạm với nhau, luồng khí tức cuồng bạo lan tỏa ra tứ phía, Hổ Mập đứng ở một bên bị gió lớn thổi, da mặt hắn bị thổi đến phập phồng như sóng biển, da mí mắt không ngừng run bần bật.

“Cạch cạch!”Cái bàn bên cạnh hai người họ đều đã bị thổi bay đi, rơi xuống một nơi xa, vỡ tan thành hai mảnh.

Hai người Lâm Huyền và Mã Khả giằng co trong thời gian ba nhịp thở, tinh thần của Lâm Huyền không có bất kì sự thay đổi nào, nhưng biểu cảm trên gương mặt của Mã Khả lại càng ngày càng khó coi.

Cuối cùng, hắn cũng không thể nhịn nổi nỗi đau khi bị luồng sức mạnh lớn thâm nhập vào bên trong cơ thể, hắn ói ra một ngụm máu tươi, liên tiếp lùi về sau ba bước, rồi quỳ rạp xuống đất.

Hắn không thể nào chấp nhận được kết quả này, cùng loại võ công với nhau, tu luyện của bản thân hắn lại cao hơn Lâm Huyền hai tầng, sao kẻ thất bại lại là bản thân hắn chứ.

“Tại sao chứ?!” Lâm Huyền kiêu ngạo nhìn sang Mã Khả rồi nói: “Phu Hổ Quyền, coi trọng việc lực được xuất ra ngoài như hổ, khí tức càng nhiều thì sức bộc phá dĩ nhiên sẽ càng lớn hơn, uy lực của võ công dĩ nhiên sẽ càng lớn hơn.

”“Ba người các ngươi, cũng có khí tức rồi đó, nhưng mà sức bộc phá thì thật sự khiến cho người ta thấy mất mặt!”Mã Khả không phục nói: “Ta cao hơn ngươi hai tầng cảnh giới, sức bộc phá của ta tuyệt đối lớn hơn ngươi!”“Không sai, đúng là sức bộc phá của nhà ngươi mạnh hơn ta, nhưng thời cơ để thi triển võ công thì ngươi lại không thể nắm bắt được, ngươi phóng thích khí tức sớm quá.

”“Thời gian ra đòn của ngươi cách ta càng lâu, thì khí tức sẽ càng yếu đi, sức bộc phá cũng không còn sót lại bao nhiêu nữa, sao lại có thể đánh bại ta được chứ?”Mã Khả ngây người, hắn nhớ lại ba nắm đấm của Lâm Huyền, quả nhiên là toàn xuất chiêu lúc ba người họ đã đến gần.

Dĩ nhiên là hắn có thể hiểu được đạo lí này rồi, nhưng cách đối thủ một khoảng càng gần, thời cơ ra tay lại càng ít, càng khó nắm chắc thời cơ hơn, nếu như không cẩn thận, còn chưa kịp ra tay thì đã bị kẻ địch tấn công lại rồi, như vậy không phải chết oan lắm hay sao?Nếu như khi nãy dù Lâm Huyền có chậm hơn chỉ một chút, thì e rằng người bây giờ nằm trên mặt đất chính là hắn rồi.

Dám ra tay ở thời điểm như thế, thì phải có sự dũng cảm và sự phán đoán chuẩn xác đến nhường nào chứ!Trong lòng của Mã Khả bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh, lần này thật ra hắn đã động phải người thế nào vậy chứ?.