Vô Danh Giới

Chương 74: Tới giờ hành sự




Quy định của Dực Tộc, nói khắt khe thì chính là khắt khe, mà nói dễ dãi thì cũng đúng là dễ dãi. Khắt khe ở chỗ quản chế quá nhiều tài nguyên tu luyện, pháp bảo tài liệu luyện khí luyện đan cũng như linh thạch lưu thông trên thị trường. Còn dễ dãi là ở việc tạo dựng thế lực cá nhân, Dực Tộc vốn không hề quan tâm tới các thế lực nhỏ hơn. Chính vậy nên trong địa bàn của họ, có hàng vạn thế lực nhỏ đan xen lẫn nhau, các thế lực nhỏ này tự sinh tự diệt, ngày ngày phải vươn lên và đối mặt với nguy cơ diệt tộc từ bốn phía.

Điều này làm giảm đi mối liên kết giữa các tộc nhỏ hơn, cũng vô tình giúp Dực Tộc quản lý địa bàn của mình dễ dàng hơn rất nhiều. Về việc đấu tranh không ngừng kia đã sản sinh ra vô số nhân tài, và dực tộc chỉ việc đưa tay mời chào, đúng là một chiến lược cực kì hiệu quả. Nhưng cái gì cũng có mặt lợi và mặt hại, việc quản chế này đã làm mất đi sự đoàn kết của các tộc nhỏ, cũng đồng nghĩa với việc giảm đi rất nhiều thực lực tổng hợp của cả tộc.

- Lucci, Chúng ta đã gửi bao nhiêu quân ra chiến trường rồi?

Julia, tộc trưởng Dực Tộc tối thượng đang ngả lưng trên một chiếc ghế tựa. Nàng đưa tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương của mình, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.

- Thưa tộc trưởng, đã gửi đi tổng cộng 15 triệu quân, và đợt này tiếp tục tiếp viện cho Đại Tiểu Thư 3 triệu quân nữa. Hiện đã chuẩn bị xuất phát.

- Tại sao bên chiến trường kia liên tục thua trận, số quân của chúng ta đâu có ít hơn địch nhân bên kia? Cứ đà này hai tháng nữa chúng ta sẽ phải rút khỏi cánh trái.

Đáp trả Julia là sự im lặng của thị nữ Lucci kia. Đây vốn là một câu hỏi khó mà có lời giải, nếu có lời giải thì tình hình đã không thảm hại tới như vậy như vậy…

- Tên kia sao rồi, mấy ngày nay động tĩnh của hắn khá lớn nha? Có thông tin gì thêm không?

- Thưa ngài, hắn tiếp tục mua nô lệ, con số đã lên tới gần 1 vạn người. Sư Nhân Tộc phía đông, Lang Nhân Tộc nhánh chính và Tinh Linh Tộc của Phong Lâm đã hợp tác với hắn. Số nô lệ kia chia làm ba và tiến về địa bàn của ba tộc trên.

- Hắn định làm gì đây? Cử thêm người quan sát, và điều tra về Lang Ngọc Linh tới đâu rồi?

Lucci bỏ một viên ngọc giản ra, nàng nhìn vào đó và bắt đầu đọc lên:

- Trước kia đã kiểm tra qua, hắn có tổng cộng gần 50 vạn hạ phẩm Linh Thạch, ba ngàn Trung Phẩm Linh Thạch và gần một trăm viên Thượng Phẩm Linh Thạch. Với số người gần một vạn thì có thể chu cấp đầy đủ trong hai ngàn năm. 

- Hả nhiều vậy sao, lời đồn về Nhân Tộc giàu có quả không hề sai.

- Còn Lang Ngọc Linh kia đích xác phải cần Bách Linh Huyền Quả mới có thể sống sót qua năm nay. Nàng ta mắc một chứng bệnh khá kì lạ, nói là bệnh nhưng thực chất là một đại ân của tạo hóa. Nàng ta có khả năng câu thông với Thiên Sứ Nhất Tộc thời thượng cổ, khả năng đẩy lùi sức mạnh hắc ám và chữa trị là điều không phải bàn cãi. Nhưng nàng ta có thêm một khả năng đặc biệt khác, đó chính là Tịnh Hóa Linh Hồn, giúp những kẻ trầm luân mất đi nhân tính tìm lại được linh hồn của mình. Sức mạnh này đè nặng lên Linh Hồn yếu ớt của nàng ta nên phải cần Bách Linh Huyền Quả để bổ khuyết và nuôi dưỡng lại Linh hồn của bản thân. 

Nghe vậy Julia đang nằm dài trên ghế kia bỗng bật dậy vì ngạc nhiên. Sức mạnh của Dực Tộc chính là nhờ hút lấy linh hồn để cường hóa bản thân, mà hút càng nhiều linh hồn thì sự phản phệ càng lớn, đã rất nhiều tộc nhân của nàng bị hóa điên vì tình trạng phản phệ này. Nói Lang Ngọc Linh là thiên địch của các nàng cũng đúng, mà nói là ân nhân của các nàng cũng không hề sai. 

- Tốt, tốt. Ha ha, kín đáo đưa Bách Linh Huyền Quả vạn năm cho nàng ta, người này nhất định phải lôi kéo. Còn tên kia thì kệ hắn phát triển thực lực, hắn làm gì quá phận thì lần đầu nhắc nhở lần sau giết. 

- Vâng.

Lucci đáp nhẹ một tiếng, rồi nàng ta quỷ dị biến mất khỏi căn phòng. Bỏ lại một Julia đang mỉm cười cao hứng, một nụ cười chất chứa nỗi nhớ nhung mà niềm hi vọng lớn lao. Nàng ta tháo chiếc vòng cổ đang đeo ra đưa lên trước mặt rồi nhẹ nhàng nói nhỏ: 

- Muội Muội, ta đã tìm được người có thể chữa cho muội rồi, đợi ta.



*** 

Mặt trờ đã xuống núi từ lâu, lúc này Thiên Vũ mới được trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Dực Tộc.

Cũng đã ba ngày trôi qua kể từ đêm kết bái vợ chồng đó, nhưng Thiên Vũ hắn vẫn chưa hề động vào hai tỉ muội song sinh Huyên Huyên và Tiêu Tiêu. Làm Hai nàng vẫn một mực lo lắng cho vấn đề tâm lý của hắn.

Điều này làm Thiên Vũ cảm động và hổ thẹn vô cùng, cảm động thì không cần nói còn hổ thẹn là vì hắn không dám cởi áo ra trước mặt hai nàng. Không dám cới áo tất nhiên không phải vì ngại, mà là vì những vết sẹo dài trên lưng do Julia cào ra trong cái đêm điên cuồng kia. Đến tận giờ những vết sẹo đó mới lành lại hoàn toàn, và cũng đã đến lúc Thiên Vũ tiểu đệ đệ quyết định một lân nữa đại triển thần uy. 

Trên con đường đá nhỏ ven ngọn núi trung tâm kia, Thiên Vũ chậm rãi trở về nhà, vừa đi hắn vừa đếm từng bước đi của mình một cách vô cùng cẩn thận. 4323, 4324, 4325… Nếu bước chẵn thì là chị, còn bước lẻ thì là em…!

Vừa đếm, cái đầu “trong sáng” của hắn vừa tưởng tượng ra đủ thứ hình ảnh vô cùng “thuần khiết”. Chính là những thước phim quý giá làm bạn với cánh tay trái của hắn trong cả tuổi thanh xuân tại Địa Cầu. 

“Bàn tay ta làm nên tất cả 

Có tay rồi bạn gái có như không…”



- 7352, Tiêu Tiêu, khà khà khà… 

Hắn bước vào nhà, đôi mắt đảo quanh tìm hai thân ảnh bảo bối của mình, thường thì khi hắn về tới nhà là hai nàng sẽ chạy ra ôm trầm lấy hắn. Cuộc sống tiền hôn nhân vốn luôn luôn là một màu hồng hạnh phúc ah.

Nhưng nay thật kì lạ, cảm nhận được khí tức hai nàng trong phòng ngủ kia, nhưng lại không hề có động tĩnh gì cả “Chẳng nhẽ có việc gì sảy ra”. Như nghĩ ra điều gì, hắn vụt mình đạp cửa xông vào phòng ngủ, khả năng vợ hắn đang bị chế trụ là rất lớn. Kẻ mà có thể chế trụ được cả hai tỷ muội kia thì Thiên Vũ cũng không thể nào địch nổi lại được, xông vào vốn là chui đầu vào rọ. Nhưng trong hoàn cảnh này Thiên Vũ không hề có lựa chọn khác, hắn tin tưởng nếu kẻ đó có ý định chế trụ hai nàng thì cũng không có ý muốn giết người. Lại phải đánh cuộc vào số phận, hắn tung chân đạp mạnh cánh cửa gỗ…

Oành… Cánh cửa gỗ vỡ nát, Thiên Vũ lao vào phòng ngủ của mình, lập tức một bàn tay vươn ra tóm lấy giữ chặt cánh tay phải của hắn. Cánh tay đó dụng lực kéo mạnh, thân thể Thiên Vũ liền nhoài sang bên phải, nới mà có chiếc giường ấm áp và khí tức của Tiêu Tiêu kia.

Hắn nhận ra cánh tay đó là của Huyên Huyên, chính vậy nên Thiên Vũ không hề chống cự và để thân ảnh tuyệt mỹ đó kéo lên giường một cách “thô bạo” như vậy.

- Thiên Vũ, huynh biết tội chưa?

- Ta, tội gì? Hai muội làm ta sợ quá.

- Coi như huynh có chút lương tâm.

Tiêu Tiêu chậm rãi đi ra cửa, như đã chuẩn bị từ trước, nàng lôi một cánh cửa gỗ y hệt cánh cũ đã vỡ nát kia, lắp vào bản lề một cách vô cùng thuần thục. Cạch, tiếng cánh cửa gỗ đóng lại, căn phòng lại trở về tình trạng tối om om từ trước đó. Lại bốn trận kì tung ra bốn góc căn phòng, Thiên Vũ nhận ra ngay đó chính là bốn trận kì của bốn pháp trận cách âm mà hắn hay dùng…

- Đã tới giờ hành sự, Tiêu Tiêu tỉ, ngươi nhường ta trước nhaaaa…! Hihi.