Vô Danh Giới

Chương 39: Kết thúc bí cảnh




Trong một khoảng không gian nhỏ hẹp không một chút ánh sáng. Có một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên giữa màn đêm, dưới tia sáng đó hai thân ảnh bị gắn chặt với nhau cùng rất nhiều xác chết xung quanh.

Nhìn kĩ tia sáng đó, thì nó chính là một đồng tiền cổ xưa đang phát ra ánh sáng yếu ớt dần dần.

Thật không nghờ họ lại không chết… Nam Cung Thành đẩy Thiên Vũ ra, tâm trạng hắn đang cực kì bực tức và sợ hãi. Rơi vào đây không khác gì rơi vào tử địa không có lối thoát. Nhìn gương mặt những xác chết khô héo xung quanh hắn đoán ngay ra được là bị rút hồn đoạt phách.

Nam Cung Thành nhìn lại Thiên Vũ nằm thoi thóp trên nền đất, gương mặt nổi liên một tia ác độc. Giờ Thiên Vũ đã thoi thóp như người sắp chết, hơi thở đứt quãng yếu dần… Ánh sáng từ đồng xu kì bí kia cũng mờ nhạt dần theo sinh mệnh của hắn.

Hiện giờ độc mới độc cũ cùng vết thương trên người Thiên Vũ nhìn vô cùng rợn người, khắp nơi toàn là máu đen vế thương chằng chịt, trông hắn không khác gì một tấm rẻ rách cả.

Càng nhìn càng ức chế, Nam Cung Thành đá một cú vào bụng của tấm rẻ rách kia phát tiết bực dọc trong người. Nhưng sức lực của hắn dường như biến mất hết, hiện tại hắn chỉ có sức lực như một người bình thường, thân thể Thiên Vũ cũng chỉ lăn mấy vòng dưới đất lăn ra xa mà thôi.

Nhận ra sự thay đổi, Nam Cung Thành biến sắc, hắn vội chạy lại cạnh Thiên Vũ. Hiện tại hắn đã mất hết pháp lực, khí lực cùng sức lực. Nghĩa là trở về một con người bình thường không được tu luyện gì cả.

Đồng thời bóng tối trong cái hố này cũng nuốt chửng hồn phách của người khác. Hắn và Thiên Vũ sở dĩ còn sống tới bây giờ là nhờ đồng xu thần bí treo trên đầu Thiên Vũ kia. Mà hiện nay nó đang từ từ tắt lịm giống như sinh mệnh của Thiên Vũ vậy.

- Làm sao đây, chả nhẽ ta phải cứu tên rẻ rách này.

Gương mặt lo âu của Nam Cung Thành dần dần nghiêm nghị lại rồi ngồi xuống bắt đầu tra xét lại cơ thể của Thiên Vũ. Lúc này hắn đã thầm hối hận vì sao ra tay mạnh với Thiên Vũ như vậy!

***

- Ra rồi, ra rồi… Sao…sao lại ít người như vậy!

- Hoành sư huynh, Trần sư huynh,… May quá hai người không tổn thương gì. Còn các sư huynh đệ khác đâu?

- Hàn sư muội, Thủy sư muội, Vũ sư muội… Thiên Linh tông ta chỉ còn năm người bọn muội thôi sao?

- ...

Mọi người được truyền tống ra ngoài bí cảnh với nét mặt u sầu và tiếc nuối. Lần này tham gia bí cảnh thương vong quả thật vô cùng thảm trọng… Đệ tử các tông môn chỉ có bốn tới Sáu người sống sót ra khỏi bí cảnh.

Tuy bọn họ đều có thu hoạch rất tốt nhưng đã mất đi hơn ba mươi vị sư huynh đệ đồng môn. Đối với tông môn quả thực là được không bù nổi mất.

***



Trong một góc nhỏ của đại sảnh, một thân ảnh vô lực dựa vào tường, gào khóc thảm thiết.

- Vũ nhi, Vũ nhi, mẫu thân phải sống sao bây giờ, con đã hứa là sẽ trở về cơ mà. Con đã… đã bảo là không có gì nguy hiểm cơ mà…

Cao Tiểu Hà suy sụp khóc lóc thảm thiết hòa cùng bầu không khí bi thương trong đại sảnh này.

- Hà bá mẫu, người đừng bi thương, con vẫn cảm nhận được Thiên Vũ, huynh ấy còn sống… Chắc hắn không gặp nguy hiểm gì đâu, sẽ tìm về ngay thôi.

Huyên Huyên tiến tới đỡ Cao Tiểu Hà, nàng ta cũng vô cùng lo lắng, sau khi biết Thiên Vũ nhảy vào miệng hố, nàng ta nhất quyết không chịu rời đi cùng Tiêu Dao.

Nàng đợi bằng được ngày bí cảnh kết thúc rồi mới chịu rời đi. Lần này không thấy hắn đi ra, nàng ta cũng vô cùng thất vọng. Nhưng chiếc nhẫn vẫn truyền tới cảm giác quen thuộc kia. Vậy nên nàng ta mới có thể trấn tĩnh như vậy.

Tử Mạnh cũng hài lòng chấp nhận nhường đi hai tiểu đệ tử này cho Tiêu Dao mà không có dị nghị gì. Thậm chí còn cho hai người rất nhiều đan dược và bí kĩ tu luyện. Dường như hắn và Tiêu Dao đã thảo luận với nhau trước vậy.

Cũng ngay khi bí cảnh kết thúc, không mấy ai trong đại sảnh có thể để ý. Đan tháp, Đấu Tràng tháp, Luyện Cốt tháp đồng loạt phát ra dị tượng. Đỉnh ba tòa tháp này có ba cột sáng phóng thẳng lên trời. Cách vài ngàn kilomet cũng có thể thấy rõ ba cột sáng này.

Đồng thời sảnh chính của ba tòa tháp cũng rung động mãnh liệt. Tại giữa sảnh xuất hiện một lối cầu thang đi xuống phía dưới lòng đất. Phát hiện điều này Viện Trưởng lập tức phong tỏa ba tòa tháp này. Không cho bất kì ai tiến vào ngoài các vị tháp chủ và hắn.

Lúc Này, trong một căn phòng lớn sang trọng. Viện trưởng cùng tám vị tháp chủ và mười sáu người mặc áo choàng đen đứng phía sau đang thương thảo. Vị Viện Trưởng lên tiếng:

- Các ngươi thấy sao, dị tượng này chưa bao giờ xuất hiện trong hai vạn năm qua. Các ngươi về hỏi học sinh của mình xem gặp những tao ngộ gì trong bí cảnh, Cũng hỏi chúng cặn kẽ mọi phát sinh. Tìm hiểu thông tin càng nhiều càng tốt.

- Vâng Viện Trưởng, ta quan sát trận pháp thấy được, hiện tại bí cảnh đã nới lỏng, có thể hai năm mở một lần chứ không cần năm năm. Chẳng nhẽ có ai đó đang thao túng chúng ta và hiện giờ thời gian của hắn đang cấp bách. Vậy nên nới lỏng bí cảnh?

- Ta thấy suy đoán của Trận Pháp tháp chủ rất có căn cứ, ta sẽ trở về hỏi học sinh của mình rồi chúng ta cùng đưa ra kết luận. Đây là việc cực kì hệ trọng không được sơ sài…

- Cáo từ, ta cũng vậy…

Luyện Khí tháp chủ và luyện cốt tháp chủ cùng rời đi… không khí trong phòng liền rơi vào trầm mặc lạnh lẽo…

***

- Con chuột này, sao lại nặng như vậy… Tức chết ta đi mà…

Một thân ảnh áo trắng đang kéo lê một người băng bó đầy mình trong một thông đạo tối tăm. Trên đầu họ có một chùm sáng nhỏ bao quanh cả hai người. Hiện tại chùm sáng này đã sáng hơn thời điểm ban đầu rất nhiều.

Đúng vậy, đây chính là Nam Cung Thành cùng Thiên Vũ. Thiên Vũ sau khi được Nam Cung Thành giải độc cùng chữa trị thì thương thế đã chuyển biến tốt, độc cũng đã được giải trừ toàn bộ. Nhưng hắn vẫn chìm sâu vào hôn mê, thỉnh thoảng còn lăn dãy nói mơ làm Nam Cung Thành kéo đi vô cùng vất vả.

Hai người ở nơi tối tăm này không biết đã mấy ngày rồi. Nơi này hạn chế tu vi của tu sĩ. Người vào đây sẽ không thể sử dụng sức mạnh, pháp bảo được nữa, kể cả pháp bảo bản mệnh cũng bị hạn chế vô cùng lớn, bay cách người một mét là mất kết nối rơi xuống. Thông đạo nơi này lại chằng chịt như mê cung vậy, vô cùng quỷ dị.

- Roạt… Roạt…

Tiếng động vang lên làm Thiên Vũ lờ mờ tỉnh dậy. Hắn mơ màng lấy tay xoa mạnh thái dương của mình, đôi mắt mệt mỏi mở ra ngẩn đầu dậy. Chợt mắt hắn trợn tròn, máu mũi tí thì phun ra xối xả, tiểu đệ đệ cũng lục đục ngẩng đầu đòi đại triển thần uy. Đây là khung cảnh đẹp nhất từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ hắn được nhìn thấy!

Trước mặt thiên vũ hiện giờ là một bóng lưng vô cùng đẹp đang thay đồ. Vai nàng mềm mại nhỏ nhắn, cặp mông tròn vo vểnh cao tôn lên cái eo thon nhỏ nhắn đáng yêu.

Cặp chân nàng thì trắng và thẳng vô cùng, bọng chân vô cùng nhỏ và thon gọn dường như không có một chút mỡ thừa nào vậy. Đáng sợ nhất là cặp thỏ trắng ẩn hiện phía sau kia, thoắt ẩn thoắt hiện khiến người nhìn vô cùng hoài niệm a!...

- Tiên nữ, nàng là tiên nữ sao? Đây không phải địa ngục sao?

Thiên Vũ xoa xoa con mắt mình, miệng lầm bẩm tự hỏi bản thân. (ngu thế không biết!)

Bóng lưng kia dường như cảm nhận được điều gì, hai vai rung lên mãnh liệt. Nàng ta choàng vội chiếc bạch bào lên thân hình tuyệt mỹ kia, dần lùi lại và tung cước vào mặt Thiên Vũ đang ngẩn ngơ không biết chuyện gì đang sảy ra kia.

Bịch… Thiên Vũ lại một lần nữa tiến vào trạng thái hôn mê sâu, và dường như lần này hắn sẽ khó mà tỉnh lại được nữa.

Soạt… Soạt… Lại là tiếng động đó, Thiên Vũ liền mở choàng mắt với hi vọng lại được thấy khung cảnh tuyệt mỹ đó. Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện mình đang bị trói cả chân cả tay, mắt bị bịt lại vô cùng chắc chắn. Hơn nữa tiếng soạt soạt lại là tiếng quần áo ma sát với con đường đất.

Thiên Vũ hắn hiện tại đang bị túm chân kéo đi như một bao cát vậy. Cơ thể cũng trở nên yếu ớt vô lực không thể vùng vẫy trốn thoát được.

Bỗng một cơn đau từ tiểu đệ đệ ập tới làm hắn không thể kìm nén được hét lên thảm thiết…

- Aaaaaaaaaa….

- Đáng đời…!

Một giọng nói mềm mại nhưng nghe rõ sự bực bội vang lên.

Người này đang kéo lê Thiên Vũ, thấy hắn đã tỉnh liền chuyển hướng, chọn những chỗ có nhiều hố sâu, gạch đá nhất để đi qua…