- Thiên Vũ, ngươi phải cẩn thận a. Mạng sống mới là quan trọng nhất. Chúng ta đợi ngươi trở về.
- Vâng, đệ cảm ơn đại sư huynh, cảm ơn mọi người. Ta nhất định sẽ trở về, có khi còn cầm theo được cả truyền thừa của vị Viện Trưởng và 8 vị tháp chủ ấy chứ. Ha ha.
Nghe Thiên Vũ chém gió thì Huyên Huyên bĩu môi: “Hứ, khoác lác không biết ngượng...”
- Chỉ Huyên Huyên mới hiểu được Thiên Vũ a. Mọi người ở đây ai cũng tin lời hắn nói tới sái cả cổ. Vậy mà mỗi muội vạch trần được. Giỏi, quá giỏi!
Huyên Huyên nghe vậy liền xù lông:
- Lương sư huynh, huynh không nói không ai bảo huynh bị câm đâu. Hừ.
Lương Gia Huy lên tiếng trêu trọc tiểu yêu tinh Huyên Huyên làm mọi người cười vang, giảm bớt đi bầu không khí nặng nề khi từ biệt này.
Có thể nói lần này quyết định của Thiên Vũ là quá liều lĩnh. Hắn còn quá nhỏ, kinh nhiệm lịch duyệt lại không được nhiều. Vậy mà đã lại tham gia bí cảnh nguy hiểm như vậy khiến ai cũng lo lắng không thôi.
Hắn liền chào từ biệt mọi người và bước tới địa điểm tập kết nằm phía trong nội môn.
***
Trong một đại sảnh rộng lớn, có khoảng gần hai trăm người đang đứng trong đại sảnh này. Hai trăm người này chia làm hai mươi nhóm.
Mỗi nhóm có thành viên không quá mười. Các nhóm này sẽ lần lượt được truyền tống tới các khu vực bất kì phía trong bí cảnh. Mười người truyền tống một lúc cũng là mỗi người một vị trí chứ không phải tụm lại thành nhóm cùng xuất hiện một nơi.
Và vị trí truyền tống cũng vô cùng an toàn, xung quanh ngay tại lúc đó sẽ không có nguy hiểm gì. Tránh trường hợp người bị truyền tống thẳng vào ổ của yêu thú cường đại, vừa tới đã bị vồ chết tươi.
Ngay lúc này, Hàn lão sư, tháp chủ Pháp Luật Tháp liền đứng ra chủ trì:
- Đã tới giờ! Tất cả các ngươi tập hợp thành các nhóm, xếp hàng lần lượt để truyền tống.
Nói xong hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra tám viên thượng phẩm Linh Thạch. Tay bắt một pháp quyết kì dị vô cùng nhanh. Một vòng tròn ma pháp liền xuất hiện trên không trung.
Trên rìa ngoài vòng tròn có tám vòng tròn nhỏ. Lần lượt từng viên thượng phẩm linh thạch bay ra và khảm vào trung tâm của tám vòng tròn nhỏ đó. Ngay sau đó vòng tròn ma pháp liền lóe sáng rực rỡ, bay lên nóc của đại sảnh.
Một màn kì dị hiện ra, Từng nhóm đứng trong đại sảnh lần lượt biến thành từng tia sáng xanh bị hút vào vòng tròn ma pháp đó.
Thiên Vũ liếc mắt chào tạm biệt Huyên Huyên và Cao Tiểu Hà đang đứng phía ngoài đại sảnh dõi theo hắn. Hắn gật đầu rồi mỉm cười rồi biến thành tia sáng xanh cuốn vào vòng tròn ma pháp.
- Hà bá mẫu, con theo hắn vào bí cảnh, người nhớ chăm sóc tốt sức khỏe bản thân nhé!
Nói xong, Huyên Huyên chạy vào trong, nhập vào nhóm cuối cùng mới có tám thành viên. Hàn Trưởng lão thấy vậy cũng không ngăn cản, vì có rất nhiều trường hợp học sinh tới tận cuối cùng mới tích đủ dũng khí để tham gia bí cảnh. Thêm vài người hay bớt vài người cũng không ảnh hưởng gì cả.
- Huyên Huyên, con làm gì vậy. Mau, mau quay lại…
Cao Tiểu Hà vội vã gọi với theo nhưng không thể làm thay đổi được quyết định của Huyên Huyên...
***
Thiên Vũ sau khi truyền tống thấy một mảng trắng xóa, vài giây sau hắn mới thấy mình đang đứng trên một sa mạc rộng lớn bát ngát, xung quanh chỉ có cát và cát.
Hắn chậm rãi đánh giá tình hình hiện tại của bản thân. Kiểm tra lại một lượt đan dược vũ khí mình chuẩn bị. Mặc lên mình pháp bảo áo choàng, tay đeo hộ uyển chân đi đôi pháp bảo giày hệ gió, Pháp bảo bản mệnh thì dắt ngang lưng.
Sau đó hắn liền mở bản đồ ra và xem xét một chút vị trí đại khái mà các học sinh thế hệ trước vẽ lại. Hắn ngước nhìn về phía xa xa, thì thấy một ngọn núi vô cùng cao lớn, mây mờ ẩn hiện từ sườn núi làm hắn không thể ước lượng được đỉnh của ngọn núi tại đâu, độ cao là bao nhiêu. Quyết định đi về phía ngọn núi đó.
Trong bản đồ thì đó chính là ngọn núi trung tâm của tầng thứ nhất trong bí cảnh, đường dẫn tới tầng thứ hai cũng ẩn dấu trên ngọn núi đó. Càng đi sâu về phía ngọn núi trung tâm thì linh khí cũng càng ngày càng dày đặc, Linh thảo khoáng thạch cũng nhiều hơn, và yêu thú tất nhiêu cũng nhiều và mạnh hơn.
Thiên Vũ đi liên tục hai giờ đồng hồ, trước mắt hắn vẫn chỉ toàn cát là cát, chưa xuất hiện bất cứ vật gì, kể cả một viên đá nhỏ. Hắn tiếp tục đi tiếp thì bỗng thấy xa xa bên tay phải có tiếng động lớn cùng với cát bụi bay đầy trời. Thấy vậy Thiên Vũ liền chạy ngay về hướng đó.
Một thiếu niên tuổi khoảng mười ba mười bốn thuộc Hóa Vũ tông đang chật vật quần nhau với một con bọ cạp to lớn. Lớp vỏ màu đen của nó cứng như sắt vậy, mọi công kích của thiếu niên đều không gây ra sát thương gì cho nó. Cái nọc độc trên đuôi thì liên tục phun ra những dòng nước đen xì xì, dính vào cát là tỏa khói đen nghi ngút. Vô cùng khủng bố.
- Xin huynh đệ cứu giúp, Hồng Thịnh ta nhất đính sẽ báo đáp.
Thiên Vũ giật mình, hắn đã mặc ‘áo choàng’ sao hắn vẫn có thể phát hiện ra khí tức của hắn đang ẩn thân chứ? Đang định đứng dậy ra giúp đỡ thì thấy một thanh niên khác cầm đại đao bổ tới con bọ cạp, có vẻ như hắn là đệ tử của Đao Thần sơn trang.
- Hóa ra hắn không nói mình…
Thiên Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tí nữa thì bại lộ hành tung. Hắn đề phòng với tất cả mọi người tiến vào bí cảnh này nên cũng không muốn lộ mặt vô ích làm gì.
Có thanh niên dùng đại đao kia tới trợ giúp, con bọ cạp tuy không bị thương nhưng đã bị công kích của hai người đẩy lùi. Nhân cơ hội đó hai người này liền chạy trốn. Không xuyên phá được lớp vỏ kia thì đừng có nghĩ tới chuyện giết được con bọ cạp đó.
Thiên Vũ cũng âm thầm bám theo hai người, vì bọn họ cũng đang tiến về ngọn núi trung tâm. Tiện để hai người đó đi trước dọn đường luôn, đỡ nguy hiểm.
‘Ba người’ tiếp tục di chuyển về phía ngọn núi trung tâm. Trên đường đi gặp một cánh tay bị trúng độc thối rữa nằm trên cát, chắc vị chủ nhân xấu số của cánh tay này đã nằm trong bụng của một con bọ cạp nào đó rồi. Tên để tử Hóa Vũ tông mặt biến sắc, rồi âm thầm cảm thấy mình may mắn đã trốn thoát thành công.
Họ liền tháo chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay ra, phân chia đồ vật trong đó vô cùng nhanh chóng và thuần thục.
Đi tiếp thêm một canh giờ, thì thấy một vùng cát bụi bay đầy trời, tại đó có ba người đang chống đỡ một đàn kiến đỏ to lớn có khoảng mười ba con đang bao vây họ. Ba người này là đồng học của hắn, vừa làm bài kiểm tra lên được nội môn lớp Trung.
Đàn kiến này vốn là có mười tám con, nhưng đã bị ba người vây công chết ba con, xác kiến nằm xa xa cạnh một cái hang. Trong hang tỏa ra một ánh sáng xanh thần bí. Nhất định là ba con kiến kia thủ hộ bảo vật bị ba người hợp lực phục kích nên chúng gọi cả đàn tới.
Sau khi phân tích được tình hình, Hai người kia liền nhảy ra giúp đỡ cùng ba người bị vây công. Thiên Vũ cũng muốn lợi dụng bọn họ để vòng qua ăn trộm bảo vật, nhưng cạnh đó vẫn còn hai con kiến khác đang thủ hộ, nên hắn đành từ bỏ ý định ngư ông đắc lợi kia.
Sau khi được trợ giúp, năm người dần dần lấy lại được thế cân bằng và phản công lại mãnh liệt. Sau một tiếng đồng hồ thì đã diệt sạch được đàn kiến nhưng ai ai cũng thương tích đầy mình, sức lực cạn kiệt.
Ngay lúc năm người cùng tiến tới cái hang, tên đệ tử của Hóa Vũ tông liền lén lút nuốt một viên đan dược đỏ rực. Ngay sau đó, tu vi, sức mạnh của hắn tăng lên nhanh chóng tới tình trạng đỉnh phong. Bốn người kia cảm nhận được khí tức của tên này thay đổi thì ngạc nhiên cảnh giác quay lại.
Nhưng đã muộn rồi, đệ tử của Hóa Vũ tông bắt pháp quyết, thanh phi kiếm bản mệnh của hắn bay lên đỉnh đầu của bốn người. Lập tức một kiếm trận được thành hình. Trong kiếm trận có vô vàn phi kiếm hình thành từ linh khí bay loạn xạ tấn công bốn người đủ mọi phương hướng.
Lòng người hiểm ác, lần này thì Thiên Vũ đã được tận mắt chứng kiến rồi. Tên đệ tử Hóa Vũ tông kia sẵn sàng giết chết ân nhân cứu mạng của mình chỉ vì một thứ chưa chắc đã phải bảo vật. Cũng thầm mừng vì mình ban đầu không nhảy lên giúp đỡ tên cầm thú này.
Bốn người kia trong kiếm trận chật vật đón đỡ, không thể trốn ra ngoài cũng đánh không hết hàng vạn thanh phi kiếm kia, các vết thương càng ngày càng nhiều, chồng chất lên nhau.
Ngay khi họ cảm thấy không thể chịu được nữa, thì có một đạo lôi điện bất ngờ đánh thẳng về phía tên đệ tử Hóa Vũ tông kia.
Tên kia cũng không phải dạng xoàng, hắn phẩy nhẹ tay một cái liền có một vòng sáng bảo hộ bao trùm toàn thân, đạo lôi điện kia đánh vào vòng sáng liền nổ tung, khối bụi mịt mù. Nhân cơ hội này, Thiên Vũ vận hết công suất thân pháp của mình, lao tới với tốc độ nhanh kinh người.
Tay trái hắn bất ngờ ném thanh đoản kiếm của mình ra mục tiêu là chính giữa cổ họng của đối thủ, sợi dây phía sau uốn lượn hình con rắn nhìn vô cùng đặc sắc.
Tên đệ tử của Hóa Vũ tông cũng bất ngờ vô cùng vì thân pháp kẻ đánh lén này lại nhanh tới vậy. Hắn liền triệu hồi thanh kiếm bản mệnh kia về cứng đối cứng với thanh đoản kiếm phi tới. Kiếm trận cũng vô tình nhờ vậy mà biến mất mở ra con đường sống cho bốn người kia.
Keng… Hai thanh kiếm chống chọi với nhau trên không trung tạo ra thanh âm đinh tai nhức óc. Thiên Vũ cũng đã thành công tiếp cận đối thủ. Tay phải nắm thành quyền, xung quanh quyền xuất hiện một lớp màng lửa màu xanh bao phủ. Thiên Vũ đấm thẳng vào vòng bảo hộ của đối thủ.
Đùnggg… Vòng bảo hộ vốn đã được sử dụng lúc đánh nhau với đàn kiến nên đã không còn trong trạng thái đỉnh phong, ăn một quyền của Thiên Vũ liền vỡ tan. Dư lực của quyền kia nện thẳng vào ngực tên đệ tử Hóa Vũ tông kia.
Người hắn bắn về phía sau đâm mạnh vào cồn cát. Hắn thổ huyết, Pháp bảo phòng ngự hình ngọc bội trên hông ảm đạm rồi vỡ vụn. Hắn thấy mình đã thất thế, hiệu lực của đan dược cũng đã sắp hết. Rất dứt khoát quay người bỏ chạy, bám vào thanh phi kiếm bản mệnh vút mình lên không trung.
Ngay lúc này, Vũ khí bản mệnh của Thiên Vũ bất ngờ phi từ bên trong cồn cát phi lên, quấn lấy và đâm mạnh vào chân làm hắn bị thương chậm lại một nhịp.
Cũng chỉ chờ có một nhip này, một đại đao vô cùng khí thế từ trên đỉnh đầu hắn bổ xuống. Thân hình kia bị chẻ làm hai ngay tức khắc. Hai mảnh thân thể tách ra rơi xuống cồn cát, máu tuôn xối xả nhuộm đỏ cả một vùng…