Cô gái rất tự nhiên, khoan khoái đi tới bên cạnh Thiết Quân Hạo đỡ lấy anh ta đứng dậy đi về hướng ánh sáng phía trước mặt, hình như đó là một làng chài nho nhỏ.
Ngôi nhà gỗ của cô được trang trí rất dễ thương, đâu đâu cũng là hình những chú chó không thì lại là hình mèo.
Bên cửa sổ có rất nhiều chậu xương rồng nhỏ cực yêu.
Cô đỡ Quân Hạo ngồi xuống ghế ở phòng khách.
Lấy băng gạc ra để trên bàn, tiến lại tự nhiên cắt áo anh ra kiểm tra một lượt những vùng có vết máu.
Thấy một vết đạn bắn sượt qua tay và một vết sượt qua người nhưng đều không trúng đạn.
Cô nhếch môi, gật đầu một cái bắt đầu băng bó thành thạo vô cùng.
Quân Hạo tuy khá mệt mỏi và đang bị thương nhưng anh không lơ là cảnh giác chút nào.
Chỉ cần một cử chỉ lạ anh sẽ phát hiện ngay :
" Thái độ của cô ? "
Cô gái ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh ngây thơ của cô khiến tim anh đập nhanh một chút, đột nhiên anh thấy đầu trống rỗng, đúng là đừng va vào phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp, họ biết hút hồn người đấy.
- " Đó là khen ngợi\, thân thủ tốt\, né đạn đến không dính viên nào"
-" Quá Khen..
- " Tôi chỉ nói sự thật "
Quân Hạo : " ....!"
Quả thật là vậy.
Quân Hạo né các vết đạn rất chuẩn xác.
Anh học tập phòng vệ còn giỏi hơn tấn công mà.
Ở vị trí của anh không thể sơ xuất được.
Lệch một tí là mất mạng ngay.
Cô gái rất tự nhiên nép đầu vào sát người anh quấn gạt, Quân Hạo vô thức cuối xuống nhìn, anh bắt gặp mái tóc đen của ai kia cọ vào người mình.
Mùi hương thoang thoảng này thật quen thuộc..
- " Kỹ thuật của cô cũng không tồi "
-" À ..!! Ý anh nói mấy cách sơ cứu này ý ư..
Tôi có học qua thú y, tôi thường băng bó cho chó với mèo hoang bị thương nên thành thạo thôi .."
" ....!"
Vậy mà lấy người anh ra băng như đúng rồi, thật quá đáng
" Xong rồi ..!!! Haizz..!!! thật là phiền phức, cứ cứu hết người này đến người khác, một người đi rồi lại một người đến..
Chỗ này ở cũng chẳng yên với ổn.."
Cô lẩm bẩm đã đời xong ngước lên nhìn anh.
Lúc ngước lên thì thấy ai kia đang thất thần đầu hơi cuối sát lại gần cô :
" Anh làm gì thế .."
Ai kia bản tính trời sinh vô cùng bình tĩnh, giờ thì lại lúng túng không đáp nổi một câu trả lời :
" Tôi ...!Tôi có làm gì đâu ..
Tôi ..."
Cả một buổi chỉ biết tôi tôi.
Tam Thiếu nhà chúng ta bị cà lâm với thiếu thốn ngôn từ từ khi nào thế.
Chắc bệnh mới phát sau khi ăn đạn.
" Anh nghi ngờ khả năng của tôi.
Nếu vậy thì nói, tôi sẽ cho anh tự làm...!Nhưng, tôi không băng bó anh thành mèo bệnh đâu mà lo.Ngồi im đi..
"
- " Khụ khụ...!!! Tôi sẽ ngồi im " Thiết Quân Hạo thoát nạn trong gan tất\, may mà cô này thiếu thiếu cái dây thần kinh cảm xúc nào đó\, không thì anh thật sự quá mất mặt rồi.
-" Được rồi..!!! Vết thương cũng không nặng lắm..
anh có thể ở lại đây vài ngày dưỡng thương rồi đi cũng chẳng sao .."
Thiếc Quân Hạo ngồi im lặng suy nghĩ, anh ta nếu giờ để bị thương quay về cũng sợ sẽ không có kế sách gì đối phó với ông anh hai.
Giờ nghỉ ngơi ở đây tạm, giả vờ mất tích một thời gian, rồi quan sát tình hình, sẵn có thể một lần quét sạch ai địch ai ta, đem những người phe địch thanh trừ một lược.
Quân Hạo quay sang cô gái :
" Cô bé này..!!! Cô không sợ tôi sẽ làm gì cô sao "
-" Không ..!! "
-" Tại sao ? " Câu trả lời quá dứt khoát như thể anh thử hó hé sẽ chết không toàn thây..
-" Như những gì trong mắt anh nghĩ, anh chỉ còn động tay chân với tôi thì chết sẽ không toàn thây.."
Anh khá kinh ngạc hỏi lại ngay :
-" Cô biết tôi nghĩ gì .."
-" Tôi có thể đoán ra, nghỉ ngơi đi, đừng nhiều lời..."
Thiếc Quân Hạo há hốc miệng, lần đầu tiên anh nói chuyện với con gái nhiều như vậy, chẳng qua là cô ấy cứu anh một mạng nên mới lịch sự đối đãi như ân nhân.
Vậy mà cô ấy xem việc cứu anh như cứu một con mèo hoang ấy nhỉ.
Trong lòng Tam Thiếu có chút mất mác, tủi thân làm sao.
Anh tự nói chính mình :
" Đúng là có hơi nói nhiều hơn bình thường thật "
Chắc anh phải lấy sách ra định nghĩa lại phụ nữ một lần nữa quá.
Thêm vào còn một loại đặc biệt là lạnh lùng vô cảm, không bị mê hoặc bởi sắc đẹp.
Loại này đáng sợ hơn mấy loại khác, cần tiếp cận nghiên cứu thêm.
Sáng hôm sau ..!!
" Anh thức dậy rồi à..!! Mau lại đây ăn sáng "
-"Hửm..!! Sao mắt cô thâm đen cả vậy , cả đêm cô lo lắng không ngủ thật à "
Mấy khi được thoải mái là chính mình, Quân Hạo cũng biết trêu đùa người khác.
-" Đúng vậy sao anh biết ? "
Cô gái nói với vẻ vô cùng khẳng định.
Nghe câu này đột nhiên Quân Hạo đứng bất động hết mấy giây.
Anh không ngờ câu trả lời lại thẳng thắn và bất ngờ đến vậy.
Quân Hạo có cảm giác là lạ, đó là cái cảm giác được quan tâm từ một cô gái.
Anh lúc này có chút tò mò hỏi tới :
- " Thật à ...!!!!! Cô không cần phải .....!" Quân Hạo lấp bấp định nói tiếp thì cô gái ngắt lời bằng một tiếng than thở :
- " Thật tình tôi tìm nó cả đêm luôn đấy\, không biết con mèo của tôi đi đâu mất lo chết đi được "
Quân Hạo : " .....!"
Đàn ông mà không sao, có chút hụt hẫng, hiểu lầm nho nhỏ cũng có chết đâu.
Anh hơi ảo tưởng bản thân tí ấy mà.
" Đúng rồi nhỉ ..!!! Tôi còn chưa hỏi anh tên gì ? "
Quân Hạo nghe vậy lưỡng lự một tí rồi mới đáp lời cô.
Anh cũng không muốn quá nhiều người biết đến danh tính, rất dễ lộ vị trí.
- " Thiết Quân Hạo ".
Anh trả lời xong thấy cô cũng chẳng có phản ứng gì nên bất lực hỏi thêm :
" Quý danh của tiểu thư đây ? "
-" Tôi tên Phi Tuyết Ninh..
Có thể kêu tôi là Tiểu Ninh.."
Quân Hạo chỉ gật đầu một cái rồi không nói gì thêm.
Anh chậm rãi vừa ăn sáng vừa quan sát cô gái đối diện mình thật kỹ.
Cô gái này có chút ngây thơ, chút lãnh đạm vô ưu vô lo, cứu người không cần đền đáp, quả thật rất có khí chất riêng.
Nhưng con gái mà như vậy thì hơi khó gần rồi.
Anh không quá tự tin với nhan sắc của mình, nhưng mà không đến nổi bị bỏ rơi ngoài ánh mắt không chút chú ý vậy chứ .