Vợ Đã Về

Chương 29: Cảm Giác Khó Tả




Ở quán Bar lớn nhất tại thành phố A, Crytal Bar.

Trong phòng kín được đặt riêng cách âm hoàn toàn với ồn ào náo nhiệt bên ngoài.

Một chàng trai ngồi tựa lưng ghế, dáng vẻ tùy ý, gương mặt tuy đẹp nhưng ánh mắt vẫn nhuộm tí tà khí, nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm đó bạn không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì nếu không có nghị lực cực cao thì cũng rất dễ bị chính ánh mắt đó cuốn hút khó rời đi.

Anh ta khép hờ mi mắt, tay cầm ly rượu xung quanh chẳng có ai.

Bên ngoài lúc này có tiếng chân vội vã bước vào:

" Phó thiếu.."

- " Um..

nói đi "

Tên thuộc hạ vừa bước vào lập tức để một sắp hồ sơ trên bàn cung kính tường thuật:

" Chúng tôi đã cho điều tra về miếng ngọc nhưng bên phía Vệ gia canh phòng rất cẩn mật, hiện chưa trực tiếp nhìn thấy nó, còn có một điều kỳ lạ, đại tiểu thư của Phi gia cũng đang làm khách trong Vệ gia "

" Chuyện này càng lúc càng thú vị đây, bọn họ muốn liên kết với nhau sao, Phi gia..

haha..

đúng là oan gia mà " Phó Dạ vừa uống rượu vừa nở ra nụ cười tàn độc.

Anh ta là con trai của Phó Minh, hiện giờ nắm phần lớn quyền hành vừa từ nước ngoài trở về.

Anh ta cầm sắp hồ sơ trên bàn định xem nhưng lại thôi, đứng dậy rời đi như đang tính toán việc gì đó.

Ra tới ngoài cửa phòng, cửa vừa mở ra đã nghe tiếng tranh cãi kịch liệt của hai cô tiếp viên, có vẻ đã say rượu.

Phó Dạ hơi nhíu mày, hắn kêu vệ sĩ dọn đường để bước qua chốn hỗn độn đó..

Lúc đi ngang qua thì một cô gái kích động bổ nhào tới " Ôi..!!! anh đẹp trai " thế là ly rượu cô ta hất thẳng vào người Phó Da.

Anh ta phản ứng lấy tập hồ sơ đỡ..

" Chết Tiệt "

" Choảng " ly rượu rớt xuống, cô gái hoảng hốt vì sự vô ý của mình ngồi xuống nhặt hồ sơ vừa khóc vừa xin lỗi.

Phó Dạ tức đen cả mặt giẫm lên đống hồ sơ bỏ đi.

Trước lúc đi còn ra lệnh in ra cái mới để trong văn phòng anh ta.

Phó Dạ ra ngoài tự mình lái xe đi hóng gió ở một bờ biển nơi bến tàu.

Anh ta ngồi trên nóc xe thoải mái uống chai rượu trong tay.

Lúc đó ở nơi xa có một bóng người vụt qua rất nhanh, trên thân thủ còn có mùi vị của bọn sát thủ nhưng lại không hề có tí sát khí nào.

Anh ta im lặng chăm chú quan sát xem người đó muốn làm gì có nhắm vào mình không.

Ai ngờ một lúc sau ánh mắt anh ta hết sức kinh ngạc, lần đầu tiên anh ta biểu hiện cả sự kinh ngạc ra ngoài mặt luôn.

Là một cô gái vô cùng đáng yêu, nhưng lúc này đầu tóc thì rối bời, quần áo thì hơi lộn xộn.

Khóe môi anh giật giật nhìn cô.

" Thân thủ của mình lại không bằng một con mèo ư..

ôi chắc nó thành tinh rồi mình không thèm chấp " Phi Tuyết Ninh phủi phủi tay, sau đó cô đang đi vội đứng lại quay đầu sang nhìn Phó Dạ.

Trong đầu cô nổ bụp bụp như pháo bông chửi thề một tiếng:

" Choá moá thật sự...!cái thành phố quỷ dị gì đây, bước một bước cũng có thể gặp trai đẹp, bữa nửa bước cũng có thể gặp trai đẹp, giờ không bước cũng có trai đẹp đứng nhìn mình..

chết tiệt thật..

muốn bà hết máu tại đây mới hài lòng đúng không? " Cô hướng ánh mắt về phía Phó Dạ rồi chân vô thức bước tới cạnh anh ta luôn.

Phó Dạ: "...???"

Phó Dạ: " Cô..." không nói tiếp

" Ngắm đủ chưa, tôi thấy anh nhìn tôi cả buổi trời, nên đặt biệt đến gần cho anh nhìn kỹ thêm..

Mắt anh đúng rất đẹp nha, nhưng đừng bắn cái tia sát ý đó về phía tôi, tôi nhớ đâu có quen biết anh hay chọc giận gì anh? "

Từ lúc cô dạo chơi rượt đuổi theo mấy con mèo hoang thì đã thấy người này đứng từ xa nhàn nhã thưởng thức, lâu lâu còn bọc ra ra sát khí rồi lại thu lại, tên này đứng đây luyện thần công bộc phát rồi thu vào à, tẩu hỏa nhập ma rồi à.

Phí Dạ nhìn cô một cái không nói gì, quay nhìn hướng biển tiếp tục uống rượu.

Một chút để ý cũng không có, xem cô như vô hình lời nói cũng như gió bay..

" Ê cái tên này..!!! "

Phi Tuyết Ninh tức giận lao tới cướp chai rượu trên tay anh ta.

Cô ra tay anh ta tiếp chiêu thuận tay ôm cô vào lòng càm rỡ nở một nụ cười yêu nghiệt chết người.

Phi Tuyết Ninh hơi sững người, cô đẩy ra..

Tức chết cô mà tên này sàm sở cô kìa..

Nhưng cô lại đoạt được chai rượu trên tay hắn nhe, đưa lên miệng uống.

" Oa..

rượu hiếm nha..

Lại gặp một anh giàu có rồi " cô có hứng thú reo lên..

Phó Dạ nhìn cô ánh mắt sâu xa hỏi:

" Cô không sợ tôi làm gì cô à..

"

- " Không..!! anh không muốn làm gì tôi.." Phi Tuyết Ninh giọng điệu chắc chắn trả lời

" Haha...!tiểu yêu tinh cô quả thật rất thông minh "

" Quá khen..

tình cờ tôi cũng buồn nên kiếm một anh đẹp trai nói chuyện phiếm cũng không tồi "

Vừa nói vừa uống một ngụm rượu..

rượu này ngon thật, giống y như người, nhưng phải có giới hạn, đừng đi quá sâu, đừng uống quá nhiều sẽ say không biết đường về đó.

Cô nhìn ánh mắt người đàn ông này, chỉ thấy tà khí, thâm hiểm, sâu không thấy đáy.

Vậy mà cô lại có hứng thú lại kết giao bạn bè đấy.

Cô vừa nhìn biển vừa lắc đầu cười chính mình.

" Cô bé..

có ai từng nói cô coi trời bằng vung chưa, dám tìm tới chổ tôi, nghênh ngang kêu tôi bồi cô nói chuyện phiếm nữa "

Phó Dạ trong mắt có tí giận nhưng lại rất thấy tức cười.

Gặp ai khác nói vậy hắn đã cho một phát đạp bay ra tận đại dương ngoài kia.

Nhưng cô thì khác, chẳng biết nhau là ai nhưng lại nói chuyện rất thoải mái..

Thật sự thoải mái

" Tôi đã nói rồi, anh không có ý gây chuyện với tôi " cô nhắc lại ý mình lần nữa

" Cô chắc " anh tò mò hỏi

" Chắc, vì tôi đọc được suy nghĩ của anh "

Phi Tuyết Ninh cười rạng rỡ nhìn Phó Dạ, gương mặt cô hơi ửng hồng vì rượu.

Tối nay cô đi men theo bờ biển, nhìn cảnh vật trong lòng lại dấy lên cái gì đó vô cùng khó chịu, cô cũng không biết sao mỗi lần nhìn biển lại như thế.

Giống như một dự cảm, một lời nhắc nhở cô đã quên đi thứ rất quan trọng gắn liền với nó vậy.

Phó Dạ nhìn cô chăm chú, anh cũng không biết vừa rồi ánh mắt mình thất thố đến cỡ nào đâu.

" Được rồi..

thoải mái hơn rồi..

trả anh này, tôi về đây..

cảm ơn anh đã bồi tôi tối nay " vừa nói xong cô dùng thân thủ nhảy xuống bờ cát đi nhanh về phía trước.

Phó Dạ: " Cô....!" anh tức nghiến răng nghiến lợi, đúng là trẻ con không biết sợ chết mà.

Anh đứng ngẩn người nhìn chai rượu trong tay rồi nhìn theo bóng lưng cô.

Anh chưa kịp hỏi cô là ai, cô tên gì.

À mà tại sao anh phải hỏi chứ.

Đàn bà anh đâu thiếu, đẹp hơn thế cũng có đầy, có gì mà lưu luyến.

Tại sao có cái cảm giác mới lạ này trong lòng, thật khó chịu.