Tưởng! Giết! Người!
Đây là tâm tình hiện tại của Tôn An Na. Rõ ràng một chuyện rất đơn giản, Tôn An Na cũng tự nhận làm khá tốt, nhưng là đạo diễn vẫn không hài lòng, đều muốn quay lại vài lần.
Tôn An Na hiện tại cũng không dễ chịu, hai tay bị trói ở sau lưng, tư thế kia vốn là không phù hợp với cơ thể sinh lý học của con người, hơn nữa nàng quỳ trên mặt đất càng không ngừng làm chuyện đó, nàng cũng không phải chó, thời gian lâu dài sẽ khiến đầu lưỡi rất khó chịu.
Hà Hi nhưng thật ra khá tốt, chỉ cần đứng đó dùng ánh mắt xem nàng là xong.
Tôn An Na liền cảm thấy không công bằng, dựa vào cái gì nàng muốn ở trong này chịu khổ, còn chịu khổ nhiều hơn cả Hà Hi.
(Ed: Công nhận tới đây giận dùm bà Na luôn á, tâm lý bả đóng phim người lớn chứ đâu phải muốn nhận giải Oscar, cho liếm nền xi măng riết còn đâu cái lưỡi vàng ngọc của người ta nữa)
Thời điểm đạo diễn nói chụp lại lần thứ tư, nàng hận đạo diễn cũng thuận tiện hận luôn Hà Hi.
Oán khí từng chút tích lũy, nàng xem Hà Hi với ánh mắt chứa đầy thù hận.
Từ lúc nhận thức đạo diễn tới nay, chưa từng thấy hắn khủng hoảng như vậy qua, lặp lại vài lần, mới gật đầu, còn không phải thật hài lòng.
Tôn An Na té trên mặt đất, giống một con tằm đang mấp máy, nàng nói: "Đạo diễn, anh tuyệt đối là đang 'quan báo tư thù'."
"Tôi không có, tôi thực không có." Đạo diễn ngồi xổm sau lưng nàng, trấn an cảm xúc của nàng.
"Nói anh có chính là có." Tôn An Na nâng lên chân dài đá hắn.
Trên áo bị đá ra một cái dấu chân rõ ràng, đạo diễn cũng không giận, ngược lại tính tình tốt cùng Tôn An Na đùa giỡn, khi dễ nàng tay không thể cử động. Ở trong mắt Hà Hi, xem ra quan hệ của hai người này không giống như người bình thường, nhưng cũng không thuộc phạm vi quan hệ nam nữ thường có.
Khoảnh khắc dây thừng được mở ra, địa phương bị trói vốn khiến máu huyết bị trì trệ rất nhanh đã lưu thông trở lại, thời khắc được tự do ấy, thân thể nàng giống như được hồi sinh vậy. Đau đớn lúc đầu chậm rãi giảm bớt, trong cơn đau mang theo cơn nóng nực. Tôn An Na hoạt động thân thể đồng thời cũng phát ra mấy loại âm thanh kỳ quái.
Nhân viên công tác ở chung quanh thấy nhiều không trách.
Tôn An Na nhìn Hà Hi, vươn tay nói: "Dìu tôi một phen coi." Sai sử tự nhiên như vậy, giống như đây là điều đương nhiên.
"Cô...... Có khỏe không?"
"Rắm thả hay lắm. Đầu lưỡi đau muốn chết luôn. Không biết còn có thể thể dùng được không." Tôn An Na cắn đầu lưỡi, vô cùng oán giận.
Tiểu Vương cười tủm tỉm đáp lên, nói: "Không biết được nha, test thử vài cái xem thế nào."
Tiểu Vương miệng chiếm tiện nghi Tôn An Na, Tôn An Na chợt vô ý thức mở miệng cuốn động đầu lưỡi, mà lúc này đây, cả người Hà Hi đột nhiên bị chấn động mạnh, lòng nàng nhẹ nhàng bị xúc động một chút, sau đó nhớ tới cái gì đó.
Mặt Hà Hi càng phát hồng, Tiểu Vương kinh ngạc kêu lên: "Trời đất mẹ ơi, cư nhiên cô sắc (tình) như vậy nha."
(Ed: Này chắc bà Na bả cuốn lưỡi điêu luyện thắt được dây luôn mới làm chị Hi đỏ mặt như vậy:v)
Tôn An Na lấy khuỷu tay thục vào bụng hắn, nói: "Người ta da mặt mỏng, không giống chú em không biết xấu hổ. Cút xa một chút."
Tống cổ được Tiểu Vương, Tôn An Na cười tiến đến trước mặt Hà Hi, thấy bộ dáng nàng ấy miễn cưỡng bảo trì trấn định, nói: "Cô nghĩ chạy đi đâu vậy? Có phải nghĩ đến lần đó hay không......".
"Không phải. Cô làm như vầy có tính đang quấy rối tình dục tôi không thế?"
"Cái gì chứ, tôi chỉ là nói chuyện ăn lẩu thôi chứ bộ, nhìn cô...... Á à, cô nhắc tới tôi mới nhớ, nguyên lai là cô suy nghĩ chuyện đó." Nàng chưa từng chú ý tới mình cư nhiên lại nhàm chán như vậy, nam nhân đầy đường đều tưởng lên giường với nàng, nàng chê không thèm cùng bọn họ tán tỉnh, lại chạy tới đây đùa giỡn nữ nhân.
Xong đời rồi. Mình đây là thiếu yêu sao!
Tôn An Na không phải cô nữ sinh nhỏ nhắn ngây thơ, nàng chính là phái hưởng lạc, nàng tìm đối tượng cũng muốn tìm đúng loại diện mạo mà nàng thích, thể trạng cũng phải thuộc dạng kỹ thuật cao siêu, nàng vì tiền bán mình, không có nghĩa ngay cả nhu cầu muốn hưởng lạc cũng phải bị cướp đoạt. Người tịch mịch cơ khát ghé vào nhau 'có đôi có cặp' 'củi khô lửa bốc' cấu kết làm việc xấu......
Hiện tại nàng đang an vị trên bụng gian phu, một tay đặt trên đầu gối, trong tay cầm một điếu thuốc, một bên thì nuốt khói thổi ra, một bên như đang suy nghĩ chuyện gì.
Ở dưới thân nàng là một tiểu bạch kiểm diện mạo cùng loại với Ngô Ngạn Tổ, bụng có 6 múi, giờ phút này hắn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt chỉ trích nàng không phúc hậu.
Hai người đều là 'giao dịch'.
Gọi điện thoại cho hắn hẹn 'làm', 'làm' được một nửa, kết quả người này vẫn không nhúc nhích ngẩn người. Là hắn rất vô dụng, hay do Tôn An Na người này có tính lãnh đạm? Mặc kệ là lý do trước vẫn là lý do sau, đều để lòng tự trọng của hắn thật to bị hao tổn.
"Cưng rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?" Thịt người bị đem ra làm ghế ngồi cũng đã biến thành tính lãnh đạm, muốn tìm đề tài nói chuyện.
"Tôi hỏi anh, cảm giác của anh khi lên giường với phụ nữ là dạng cảm giác gì?"
"Chính là cảm giác như khi cùng cưng làm nha. Thực thích thực thích a."
Tôn An Na một cái tát đánh vào trên bụng hắn, mấy khối cơ rắn chắc co rút lên, Tôn An Na nói: "Thành thật chút, còn thật sự trả lời vấn đề của tôi."
"Được được." Nữ nhân này chỉ trong một đêm liền biến thành Mẫu Dạ Xoa. Tiểu bạch kiểm còn thật nghiêm túc nghĩ, hắn là có thể nghĩ rất nhiều, nhưng lại không biết biểu đạt ra như thế nào. "Không nói chuyện buôn bán. Nếu là make love với bạn gái, vừa là mình thích, vừa là muốn thỏa mãn nàng ấy, nhìn nàng ấy bị tôi 'làm' cho thích không ngừng, trong lòng lại càng phát ra thích......".
Tôn An Na chuyển thân từ ngăn tủ bên kia lấy lại gạc tàn thuốc, để tàn thuốc rơi vào bên trong, sau đó ngậm thuốc nói: "Trừ bỏ thích, anh sẽ không có từ khác để hình dung sao?" Nàng giống như có thể nhận đồng loại cảm giác này.
"Thỏa mãn? Thoải mái? Say mê? Hạnh phúc?"
Hạnh phúc. Từ này rất xa xôi. Với hắn, hiện tại thật ra còn khá tốt.
"Vậy, nói thật, tôi là thực thích cùng một chỗ với cưng, cưng á, vừa ngang ngược lại vừa ngoan, có đôi khi làm cho người ta cảm giác chính là cao cao tại thượng, nhất là hiện tại, loại ánh mắt này làm cho tôi đặc biệt có cảm giác, hận không thể đem cưng đặt ở dưới thân, dùng hết biện pháp để chinh phục cưng......".
"Như vậy à." Trong lòng nàng có một thanh âm đang kêu gào, đúng đúng đúng, chính là loại cảm giác này! (Ed: Chết rồi, chúng ta là đồng chí đó vị huynh đài này =)))))))))))
"Chính là như vậy."
Tôn An Na không chút để ý mặc lại quần áo của nàng, đếm tiền trong ví, xuất ra ba trăm đưa cho hắn: "Hội viên lâu năm được giảm ba phần, tôi đi xuống tính tiền, cám ơn anh nga."
Tiểu bạch kiểm cười tiếp nhận, lại đem trả lại cho nàng: "Lần này không có làm đến cùng, tính một nửa."
"Vậy cũng được." Tôn An Na không chút khách khí nhận lấy.
"Hoan nghênh lần sau tới tìm tôi nha."
(Ed: Tội anh, chắc đây là lần cuối òi, nãy giống ảnh tỏ tình quá hén, rất tiếc là chị Na của chúng ta đã đổi sang thích phụ nữ, cụ thể là chị Hi =))))))
Tôn An Na vừa đi, tiểu bạch kiểm đem hai tờ tiền gấp thành máy bay giấy, hai trăm còn không đủ hắn ra ngoài mua bình rượu đâu, là 'ngươi tình ta nguyện' hẹn gặp, hai người đều thích, chính là Tôn An Na lại nhất định muốn trả tiền, không nói chuyện tiền nong liền có vẻ hai người rất thân mật. Này tính là chuyện gì a.
Từ khách sạn đi ra, Tôn An Na hít sâu vài lần.
Người sao, sống vui vẻ thì tốt rồi.
...
"Alo......" Hơn nửa đêm, Hà Hi nhận được điện thoại của Tôn An Na gọi tới, vào ban đêm thanh âm quỷ dị kia của nàng ta không khỏi khiến người 'mao cốt tủng nhiên'.
"Có việc?" Hà Hi nghĩ đến nàng là có việc tìm mình, nhưng mà thanh âm kia lại không giống như có việc gì.
Có việc gì á? Không hỏi còn tốt, hỏi Tôn An Na cũng trả lời không được. Nàng chính là quá rảnh rỗi không có chuyện gì mới tưởng quấy rầy Hà Hi đây. (Ed: mắc dại vãi)
Nói đến quấy rầy, nàng sẽ nghĩ đến ban ngày lúc Hà Hi 'chính nghĩa hiên ngang' nghiêm trang hỏi nàng, có phải đang quấy rối tình dục tôi hay không, nhớ tới đó đã muốn cười.
"Ha ha, không có việc gì, tôi gọi điện thoại hỏi cô ngủ chưa."
"Chưa ngủ."
"Vì cái gì chưa ngủ? Hiện tại đã mấy giờ rồi." Tôn An Na hoàn toàn không ý thức được khi nói lời này chính mình cũng chưa ngủ.
"Trong nhà cúp điện, tôi ngủ không được." Hà Hi lót gối đầu, lưng tựa vào gối đầu dựng đứng, bên giường đốt một loạt ngọn nến, nguyên bản chúng là nến thơm nên tản ra mùi khá nồng đậm, lại càng thêm khiến nàng không thể đi vào giấc ngủ.
"Thực sự nghiêm trọng như vậy? Sẽ không phải do trước đây chịu kích thích quá lớn, trong lòng sinh ra bóng ma gì đi?" Tiểu thuyết đều viết như vậy.
"Ừ." Hà Hi nói.
"Cái gì kích thích thế? Có thể nói nghe không?"
Đợi hồi lâu đều đợi không được tiếng của Hà Hi, Tôn An Na kiên nhẫn từng chút bị hao hết.
"Tôi đã quên."
Vãi! Dám qua loa tôi à.
Câu được câu mất tán gẫu đi xuống, Tôn An Na đã sớm quên khuấy ước nguyện ban đầu của mình là muốn quấy rầy Hà Hi, mà Hà Hi lại dần dần bị buồn ngủ bao phủ, thanh âm nói chuyện cũng càng ngày càng yếu.
Tôn An Na đơn giản chạy tới tủ lạnh tìm ăn, tìm được trà sữa, cổ vịt cùng thanh cua, mang về trên giường vừa ăn vừa nói.
Nói tới một nửa, Hà Hi không nói chuyện nữa, nàng nhìn nhìn di động, kêu vài tiếng, Hà Hi thật sự vừa mở di động vừa ngủ à?
...
"Na Na, đôi mắt em là có chuyện gì xảy ra vậy, cả đêm đều chơi quên ngủ, quyết ép khô người kia hả?" Lời giễu cợt nói được một nửa, liền chuyển hướng sang một người khác, "Nại Nại, sao đôi mắt cô cũng sưng lớn như vậy, cả hai người đều chơi à?"
"Chơi, chơi đến mệt muốn chết đây nè." Tôn An Na đều lười nói, lười biếng duỗi eo, ngáp vài cái.
Hà Hi cũng không tốt hơn nơi nào, cả hai người đều là bộ dáng uể oải, tinh thần không phấn chấn, giấc ngủ không đầy đủ.
"Ngày hôm qua...... nửa đường cô ngủ mất tiêu...... khiến cho tôi đói chết......".
Hai nữ nhân vật chính đối thoại với nhau cũng không biết bên ngoài đã có vài đôi tai đang ghé vào nghe lén, trước 'không từ mà biệt', nghe đối thoại như vầy cũng có thể liên tưởng đến rất nhiều thứ nha.
______________________
Editor: Tính ra bà Na vẫn khá rạch ròi đó chứ, kiểu bạn giường thì dễ dẫn đến dây dưa mập mờ, nhưng đưa tiền vào một cái thì chuyện nó chỉ dừng ở đó, hai người chả liên quan gì nhau. Mà có chị Hi rồi thì sau này dễ gì còn cảnh này, mọi người an tâm hén