Vò Đã Mẻ Lại Sứt - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

Chương 22: Tiền đồ Của Hà Hi thật to




Quả nhiên, ăn lẩu vẫn cần một người khác vào cùng ăn mới náo nhiệt. Ngày thường Tôn An Na đều một mình hưởng dụng, có ăn phá hư bao tử cũng không quan tâm. Có Hà Hi cùng ăn với nàng, hương vị so với bình thường cũng ăn ngon hơn một chút.
Ăn uống no nê, cả người Tôn An Na tìm đến trên ghế, nàng tựa lưng vào ghế ngồi, bụng nhấp nhô phát ra mơ hồ tiếng rên: "A~...... Ha~...... Thật thỏa mãn...... Thật thoải mái...... Hơ......".
Chiếc đũa Hà Hi đứng giữa không trung, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên người nàng. Nhìn ra được Tôn An Na là ăn thật sự thỏa mãn, vấn đề ở đây là nàng ấy nhất định phải dùng loại phương thức đặc thù này để biểu hiện ra ngoài sao? Vẫn để người ta liên tưởng đến phương diện kia.
Bất quá cũng có thể từ nơi này nhìn ra một sự kiện, Tôn An Na là một người thực dễ dàng thỏa mãn.
Nhờ vào phúc của bữa tiệc lẩu này, ngày hôm sau tuy phải sớm khởi công nhưng Tôn An Na không hề đến muộn, mặt mang tươi cười đi làm.
"Buổi sáng tốt lành." Tôn An Na chào hỏi đạo diễn.
Sắc mặt đạo diễn hết sức ngưng trọng, chậm rãi nói: "Na Na, hôm nay cần em nhiều đảm đương một chút, đến lúc đó nhìn em phát huy."
Hắn lo lắng tới lúc đó Hà Hi không có cách nào phát huy bình thường được, hắn cũng không có biện pháp chỉ trích Hà Hi giống như người khác, hắn luyến tiếc làm thế, mà hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm chính là kính nhờ Tôn An Na.
Tối hôm qua khi trở về hắn có xem lại phần đã ghi hình trước đó, càng xem càng cảm thấy tiếc hận, Hà Hi trời sinh diễn cốt, tài hoa tốt đẹp như thế không nên lãng phí ở loại địa phương này, hắn có thật nhiều đau lòng và đau lòng.
Loại chuyện diễn xuất này không tới phiên Tôn An Na chỉ dạy cho Hà Hi. Hà Hi từ nhỏ đã nhận chụp quảng cáo cùng phim truyền hình, Tôn An Na là xa không thể so bì. Mà trong lĩnh vực không biết rõ này Tôn An Na mới là người có tư cách nói chuyện nhất.
Nhân viên đoàn phim chen vào tầng hầm mà trước đó đã được lên kế hoạch sẵn, bên trong đã căn cứ theo kịch bản yêu cầu mà làm bố trí một lần nữa.
Tầng hầm chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, kỳ thật có cũng như không, chỉ có một chút ánh sáng tiến vào, trên vách tường có to nhỏ móc treo, trên đó còn sắp xếp mấy cái ống tuýp thô dày, mục đích thiết kế chính là hy vọng từng cái đều có thể được dùng đến.
Một đám người toàn bộ chen vào trong cái phòng nhỏ xíu này, đem vị trí trung gian lưu lại cho nhân vật chính, mà toàn bộ bọn họ đều dựa vào vách tường đứng thẳng, đồng thời chờ đợi hai vị nhân vật chính lần đầu tiên hỗ động.
Dựa theo yêu cầu, Tôn An Na đang lâm vào hôn mê sắp sửa bị trói buộc đứng lên. Đạo diễn lấy ra dây thừng đã xử lý tốt, ở trong tay quấn vài vòng. Tôn An Na nhất thời nhíu mày, đau khổ nói: "Đạo diễn, thủ hạ lưu tình! Tôi mãnh liệt yêu cầu đổi người chuyên nghiệp đến."
Đạo diễn hỏi: "Em là không tin tôi à?"
"Đúng, tôi tin không nổi anh." Dưới loại tình huống này căn bản không tất yếu phải khách khí, Tôn An Na chỉ hy vọng đạo diễn có thể thỏa mãn yêu cầu của mình.
Hừ. Đạo diễn đành phải đem dây thừng giao cho lão sư phụ trách ở trong đoàn làm, lúc lão sư buộc dây, đồng thời, những người khác cũng vây xung quanh học tập.
Cái gọi là thắt dây, đó là một môn học vấn bí hiểm. Lão sư mang một bộ kính đen, vừa thắt hình con hổ vừa nói, đổi hoàn cảnh lại một chút khá giống cảnh học sinh đi theo giáo viên học phụ đạo.
Theo động tác phức tạp lại thành thạo của hắn mà chỉ trong nháy mắt, Tôn An Na đã bị trói thành một cái bánh chưng thật đẹp mắt, mà quần chúng đang vây xem sẽ thường phát ra thanh âm kinh ngạc cảm thán.
Thời khắc tác phẩm hoàn thành, do theo đuổi hoàn mỹ, lão sư đánh gọn một cái nơ con bướm nho nhỏ, coi như làm dấu hiệu của hắn.
Tôn An Na bày ra khuôn mặt đỏ bừng, không phải vì ngượng ngùng, mà là giận sôi máu, "Sai lầm rồi sai lầm rồi, không yêu cầu phức tạp như vậy."
Vì thế "khối bánh chưng" Tôn An Na này lại chậm rãi bị cởi bỏ, người vây xem cảm thấy thực mất mát, cảm giác giống như sau khi xem qua một lần liền có thể lý giải loại mỹ cảm độc đáo này.
Hà Hi tiếp nhận dây thừng, dưới sự chỉ đạo của lão sư đã đem hai tay Tôn An Na trói lại ở sau lưng, ngón tay nàng linh hoạt, rất nhanh liền 'Thông hiểu đạo lí' 'Một mình đảm đương một phía'.
"Sắp xong chưa vậy." Tôn An Na nằm trên mặt đất, động cũng không thể động, cũng chỉ có thể kháng nghị.
"Lập tức liền xong rồi." Hà Hi đem đuôi dây quấn một vòng, lại từ giữa dây thừng đi ra, cùng mặt khác thắt một cái, dây thừng cũng không chặt, nhưng là xảo diệu là cột lại cổ tay Tôn An Na, nàng nếu không dùng lực giãy giụa sẽ không bị thương.
Tôn An Na bên tai nghe lão sư cùng Hà Hi đối thoại, Hà Hi được khen là có thiên phú ở phương diện này, cái này để trong lòng nàng bị chọc giận, trong lòng nghĩ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày đến phiên nàng buộc Hà Hi, tuyệt đối sẽ làm càng xa hoa thế này.
.......................
.........
Hà Hi vẫn là thân quần áo đơn giản kia, ngồi ở trên ghế, Tôn An Na thì nằm ở trước mặt nàng cách xa vài bước, chỉ có bộ ngực phập phồng thuyết minh nàng còn sống.
Tôn An Na từng chút một tỉnh lại, đầu tiên là thân thể vặn vẹo, cảm giác đầu óc thật choáng váng, cái trán đặt trên mặt đất lạnh như băng, chuyển động rất nhỏ, nhận thấy được thân thể không thể nhúc nhích, lại dùng lực mở to mắt ra, hình ảnh trước mắt từng chút thu vào trong mắt nàng, nàng phát ra tiếng kêu thống khổ, hơi chút thanh tỉnh.
"Nơi này là chỗ nào...... Tôi vì sao sẽ ở nơi này...... Cô...... Là cô...... Cô vì cái gì......" Tôn An Na sau khi mờ mịt dần biến thành hoảng sợ, nàng muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì hai tay bị người trói ra sau, thân thể của nàng không thể sử dụng lực được, lại giống như sắp ngã ra bên cạnh, nàng lùi ra sau một chút, tấm lưng tựa trên vách tường.
"Tôi biết cô kêu An Na. Nơi này là địa phương của tôi, không ai biết chỗ này." Hà Hi đi đến trước mặt nàng, ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống.
Tôn An Na nhìn chung quanh, càng phát ra sợ hãi, "Cô muốn làm gì tôi! Có phải tôi nợ cô tiền không? Cô đòi tiền, tôi có thể cho cô tiền, tiền không ở trên người tôi, cô thả tôi trở về tôi liền đưa cho cô!"
"Tôi không cần tiền. Cô cũng không nợ tôi tiền, cô nợ tôi một người, cô đem người này trả lại cho tôi được không?" Hà Hi thả mềm ngữ khí, dùng âm thanh gần như cầu xin nói với nàng.
"Ai? Tôi căn bản không biết cô đang nói cái gì! Vì sao muốn bắt tôi, tôi căn bản không biết cô!" Tôn An Na sắp hỏng mất.
Một tấm ảnh chụp dừng trước mặt nàng, chụp nàng cùng kim chủ xuất hành, lúc này nàng mới nhớ tới kim chủ hình như có một người vợ, chẳng qua từ trong miệng kim chủ, vợ hắn là một nữ nhân không có hương vị nữ nhân, lại khuyết thiếu tình thú, hiện tại vừa thấy quả là như thế.
"Trả lại chồng cho tôi, tôi thương hắn, tôi không thể không có hắn." Hà Hi cầm lấy cánh tay Tôn An Na.
Tôn An Na bừng tỉnh đại ngộ, kinh hoảng rút đi, trên mặt lộ ra mỉm cười: "Tôi còn tưởng cái gì, nguyên lai là hỏi tôi trả chồng. Nhìn cô như vậy, dài ra đôi mắt cũng đều sẽ lựa chọn tôi chứ không phải cô, lòng dạ nam nhân đang ở trên người tôi, tôi cũng chẳng có biện pháp gì. Bất quá, chỉ cần cô thả tôi ra, tôi có thể đắn đo ít gặp hắn vài lần, làm cho hắn lưu lại cùng cô." Nàng dùng giọng bố thí trào phúng Hà Hi.
Hà Hi bình tĩnh xé ảnh chụp thành mảnh nhỏ, trầm mặc khác thường làm cho trong lòng Tôn An Na càng phát ra bất an.
Qua thật lâu, Tôn An Na vừa khát, vừa đói bụng, nàng cắn môi dưới, nhẫn nại đến cực hạn, nàng mới bất đắc dĩ mở miệng hướng về người đang nhốt mình xin giúp đỡ, "Tôi muốn uống nước."
Hà Hi không thèm nhìn nàng, vẫn đang tự xé ảnh chụp.
"Cô không nghe tôi nói cái gì sao, tai cô bị điếc hả, tôi muốn uống nước, tôi muốn uống nước a!".
"Cô nữ nhân điên này!"
"Cô đi chết đi!".
"......"
"Cho tôi nước......".
"Van cầu cô, tôi muốn uống nước, tôi khát nước, tôi sắp chết khát rồi......".
"Van cầu cô......".
"Cầu......".
Tôn An Na tiều tụy vô lực tựa vào trên tường, đầu lưỡi liếm môi, vô lực thở hổn hển.
Một giọt lại một giọt nước dừng trên mặt nàng, sau đó có một giọt, hai giọt dừng ở môi nàng, nàng cơ khát nuốt vào giọt nước, ánh mắt tỏa sáng, tìm kiếm nguồn nước.
Hà Hi trong tay cầm cái chén, nước kia chính là nàng mới đổ xuống.
Tôn An Na nghĩ đến có thể nhận được càng nhiều, Hà Hi lại đem nước đổ xuống nền xi măng ở trước mặt nàng, nước tán ra tràn lan, rất nhanh tạo thành một vũng.
Tôn An Na kinh ngạc lại tuyệt vọng nhìn nguồn nước quý giá trước mắt, thân thể giống như bị ghim tại chỗ, không chịu động một chút.
"Cô không phải khát nước sao? Hiện tại có nước cho cô, sao cô không uống?" Hà Hi hảo tâm hỏi.
Tôn An Na ở trong lòng cùng bản năng của mình làm đấu tranh, giằng co thật lâu, nàng chậm rãi cong eo xuống, mặt dán bên trên, vươn đầu lưỡi đi liếm nước, mà một khi đột phá điểm mấu chốt, nàng liền buông tha đấu tranh tâm lý, phục tùng theo bản năng thân thể.
Hà Hi đứng ở trước mặt nàng, xem nàng liếm nước.
______________________
Editor: Bà Na đóng phim này bị hành ra bã luôn í, nhưng bù lại được lăn lộn với mỹ nhơn