Lâm Thi Mộng nhìn một cái rồi tiện tay tắt đi. Nhưng tiếp theo đó, điện thoại lại reo lần nữa, đồng thời kèm theo đó còn có một tin nhắn.
“Lập tức nhận điện thoại.”
Lâm Thi Mộng thở dài, nhấn phím nghe.
“Em làm như vậy là để bảo vệ hắn, đúng không?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trẻ tuổi, thậm chí nghe ra có mấy phần trẻ con.
Lâm Thi Mộng trầm mặc, không nói gì.
“Nói ra thì mấy năm nay hắn vì em mà chắn không ít ruồi nhặng bên mình, em làm như vậy cũng không có gì to tát. Nhưng anh không thích có người cầm tay em. Mặc kệ là ai, cho dù là một phế nhân cũng không được!”
Lâm Thi Mộng đột nhiên giống như một chú mèo xù lông vậy, hét vào trong điện thoại: “Anh mới là phế vật! Mẹ kiếp anh là ai chứ? Đầu óc có bệnh à? Lão nương thích được ai cầm tay liên quan gì đến anh? Đừng tưởng rằng có tờ hôn ước thì anh chính là người đàn ông của tôi! Tề Hằng anh nghe rõ đây, cho dù anh là đích truyền cổ phái, cho dù anh là con trời, lão nương cũng có thể bỏ anh! Thứ gì chứ! Hứ!”
Nói rồi Lâm Thi Mộng trực tiếp dập điện thoại.
Bên đó nhanh chóng gửi đến một tin nhắn: Anh muốn hắn chết.
Lâm Thi Mộng không hề do dự trả lời một câu: Tôi sẽ đi cùng anh ấy!
Bên đó qua một hồi lâu, cuối cùng gửi qua bốn chữ: Không có lần sau!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thi Mộng là một nụ cười đầy châm biếm, nhưng khóe mắt lại có nước mắt long lanh, cô hơi dùng lực trực tiếp bóp điện thoại vỡ nát!
Sau đó cô dựa lên ghế một cách vô lực, vẻ mặt mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Sở Vũ một mình đi bộ trên đường, khuôn mặt không có vẻ thất vọng và buồn bã mà là nhíu mày suy nghĩ.
Xem ra áp lực mà Thi Thi đối mặt không hề nhỏ. Vốn dĩ còn muốn cho cô ấy một sự bất ngờ nhưng hiện giờ có vẻ tin tức này cũng phải giấu với cả cô ấy rồi.
Thôi vậy, để ta xem thử rốt cuộc là ai tạo cho cô ấy áp lực lớn như vậy. Cho dù mày là đệ tử của cổ phái truyền nhân của đại giáo, dám ức hiếp cô ấy thì ta cũng sẽ đánh cho mẹ mày không nhận ra được luôn!
Sở Vũ vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn quá hiểu Lâm Thi Mộng. Từ thời điểm hắn cầm tay Lâm Thi Mộng thì đã biết, Lâm Thi Mộng tuyệt đối là có cảm giác với hắn!
Thực ra nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn biết!
Lâm Thi Mộng vẫn luôn không để tâm hắn là một phế nhân.
Chỉ cần hắn có đủ dũng khí này thì cô ấy có gan cùng hắn đối diện tất cả.
Nhưng hắn vẫn luôn không khích đủ dũng khí này.
Hôm nay hắn cuối cùng đã hành động nhưng cô ấy lại chùn chân rồi!
Điều này không khoa học!
Thậm chí rõ ràng biết nói như vậy sẽ tổn thương đến Sở Vũ, nhưng cô ấy vẫn cứ nói.
Vì vậy chỉ có thể có một loại kết quả, đó chính là áp lực mà Lâm Thi Mộng phải chịu đã vượt quá tưởng tượng của hắn!
Cô ấy muốn bảo vệ hắn!
Vừa muốn để Sở Vũ có thể thoải mái đối diện với cục diện của Long Thành, lại không muốn liên lụy đến hắn!
Bắc Địa Lâm Gia không phải là một gia tộc yếu ớt, Lâm Thi Mộng lại càng không phải có tính cách chịu bị ức hiếp.
Cao quý lạnh lùng gì chứ, nữ thần gì chứ, đó đều là giả tạo.
Trong cốt cách Lâm Thi Mộng chính là một con hổ cái thực sự, dám xé nát bất cứ người nào có ý đồ với cô ấy!
Từ nhỏ đến lớn, trong các buổi tụ họp con cháu gia tộc ẩn thế đều là cô ấy đứng phía trước chắn gió che mưa cho hắn.
Nhưng người nào dám châm biếm hắn thì đều sẽ bị cô ấy đánh đến sấp mặt.
Hành động lần này của cô ấy thực ra cũng là bị Sở Vũ bức ép, việc bày tỏ và ngửa bài đột ngột của Sở Vũ khiến cô ấy không còn đường lui.
Vì vậy cô ấy chỉ có thể dùng phương thức này để đối xử với Sở Vũ, nhưng hai người lại quá hiểu nhau rồi!
Sở Vũ ngay lập tức hiểu ra những khó khăn mà cô ấy phải đối mặt, tuyệt đối là vô cùng lớn.
Có khả năng rất lớn là đến từ bên sư môn của cô ấy!
“Thi Thi, em yên tâm, lần này anh nhất định sẽ đứng trước mặt em, che mưa chắn gió cho em!” Sở Vũ hít sâu một hơi, sau đó vẫy một chiếc taxi.
Xe chạy một lúc, Sở Vũ quay đầu lại nhìn.
“Bác tài, chạy ra ngoài thành!” Sở Vũ nói nhẹ nhàng.
Tài xế chiếc taxi lập tức có chút mơ hồ, từ kính chiếu hậu nhìn Sở Vũ một cái. Bộ áo quần của hắn tuy không nhìn ra là hiệu gì nhưng có thể thấy được tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền, thậm chí không phải đồ xa xỉ thường thấy!
Anh chàng cũng rất đẹp trai, nhìn rất dễ chịu, cũng không giống tên thần kinh.
“Tiên sinh, cậu muốn ra ngoài thành?” Trong ngữ khí của tài xế taxi có một sự nghi ngờ rất mãnh liệt.
“Bác tan ca rồi ư? Không muốn chạy xa như vậy à?” Sở Vũ nhìn mặt trời bên ngoài, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, giờ này mới là buổi trưa chắc chưa đến thời gian giao ca của taxi.
“Không, không phải, ý của tôi là cậu muốn ra khỏi thành? Đi đâu vậy? Nếu ra khỏi thành thì ít nhất cũng phải chạy hai tiếng đồng hồ, hơn nữa đường ra ngoài thành rất nhiều, vậy cậu muốn đi đâu? Đi về phía nam hay phía bắc?”
Thành Yến Kinh cổ kính, sau khi vào kỷ nguyên mới thì đã giải quyết vấn đề kẹt xe rồi.
Nhưng thành Yến Kinh sớm đã xây đến mười vòng rồi, theo tuyến đường xe taxi chạy hiện giờ, nếu thật sự muốn ra khỏi thành thì cứ chạy thẳng đến Hà Bắc đi.
“Nếu không muốn ra khỏi thành, bác cứ tìm một nơi hẻo lánh cũng được.” Sở Vũ nói.
“…” Ánh mắt của tài xế trở nên cảnh giác, trong lòng nghĩ người này không thể trông mặt mà bắt hình dong, chàng trai này chắc không phải là một kẻ cướp đó chứ?
Tuy trị an thành Yến Kinh không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ ở kỷ nguyên mới võ giả hoành hành này thì ai biết được chứ? Nói không chừng tên này có sở thích đặc biệt, thích cướp taxi!
Sở Vũ ngẩng đầu nhìn bác tài xế có chút căng thẳng, bỗng nhiên hiểu ra, biết là bác tài đã hiểu lầm rồi, nên hắn cười móc từ trong ví tiền ra hai ngàn tệ tiền mặt: “Nhiều tiền mặt như thế này, nếu bác đồng ý ra khỏi thành thì sẽ là của bác hết.”
Nói rồi, Sở Vũ từ phía sau ném tiền lên, ném đến ghế phụ phía trước.
Ôi trời, đúng thật là gặp phải tên thần kinh rồi!
Bác tài không nói thêm lời nào, nhấn chân ga, chiếc xe tăng tốc lướt đi.
Xe taxi ngày nay đã rất cao cấp, ngồi bên trong cũng rất thoải mái.
Sở Vũ dựa vào ghế chợp mắt, hôm nay là ngày đầu tiên cuộc đời hắn rẽ sang bước ngoặt mới.
Ký ức của hắn quay trở về mười sáu năm trước, khi số mệnh của hắn lần đầu tiên xảy ra bước ngoặt.
Lúc đó hắn sáu tuổi.
Vừa mới bước vào xung huyệt cảnh nhất đoạn không lâu, thiên phú của hắn trực tiếp làm kinh ngạc toàn bộ Bắc Địa Sở Gia.
Lúc đó tin tức này vẫn chưa bị truyền ra ngoài, được coi là cơ mật cao nhất của cả Sở gia.
Đó cũng là một năm mà Sở Vũ vô ưu vô lo.
Ở trong gia tộc, hắn được cưng chiều như một tiểu tổ tông. Nếu không phải hắn có một bà mẹ hiểu biết thì chắc sớm đã bị chiều thành một đứa trẻ vô pháp vô thiên rồi.
Nhưng Sở Vũ của lúc đó cũng không khác gì với một con gấu con, không có việc gì thì thích một mình chạy vào núi sâu rừng già.
Tính cách rất hoang dã!
Có khi cả mấy ngày không thấy tăm hơi.
Sở gia tuy đã nhập thế nhưng vẫn chọn ẩn cư ở trong núi sâu rừng già của phương bắc.
Những đứa trẻ sống trong núi, trường hợp này rất bình thường, căn bản không xem là gì.
Sở gia đối với việc này cũng đa phần dùng thái độ mặc kệ.
Muốn để cho con trẻ trưởng thành thì phải để chúng học cách tự mình đối diện. Phải học cách sinh tồn giống như loài sói thì mới có thể đứng vững trong thế giới rộng lớn này.
Nhưng tình hình của Sở Vũ có chút đặc biệt, thiên phú của hắn quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến người khác sợ hãi. Là hi vọng gánh vác tương lai của cả gia tộc.
Vì vậy mỗi lần hắn vào núi thì đều sẽ có mấy cao thủ của Sở gia âm thầm bảo vệ.
Trên người Sở Vũ cũng có trang bị một máy định vị để gia tộc có thể tìm thấy vị trí của hắn sớm nhất.
Lần đó, hắn vì đuổi theo một con hổ đông bắc cũng là xung huyệt cảnh nhất đoạn, trực tiếp vượt qua ranh giới đi vào lãnh thổ của người Nga.
Mấy cao thủ của Sở gia phụ trách bảo vệ hắn cũng có chút sơ suất, lại để lạc mất hắn.
Cứ như vậy, Sở Vũ đuổi theo con hổ lớn xui xẻo đó, đuổi một hơi vào khu vực dân tộc Tun-gut của Nga.
Cuối cùng, con hổ già xui xẻo đó bị hắn giết chết, nhưng Sở Vũ cũng lạc đường rồi.
Nghĩ xem, một đứa trẻ mới sáu tuổi, tuy gan rất lớn, tính cách hoang dã nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ.
Trong khu rừng rậm nguyên thủy, hắn không tìm được đường về nhà, cả người đều rất sợ hãi.
Đặc biệt là thế giới của kỷ nguyên mới hoàn toàn khác với quá khứ, trong núi sâu rừng già này tồn tại rất nhiều sinh linh lớn mạnh không biết đã sống bao nhiêu năm rồi.
Sở Vũ giống như một con búp bê, đi loanh quanh ở khu vực Tu-gút không bao lâu thì bị một con gấu đen lớn có xung huyệt cảnh ngũ đoạn để mắt đến.
Con gấu đen đó đứng dậy cũng phải cao mười mấy mét, chỉ với khí thế trên người thì đủ khiến người khác khiếp sợ.
Tên đó sức mạnh vô cùng lớn, gì mà cổ thụ chọc trời, ở trước mặt nó thì vẫn yếu đuối giống như một tờ giấy thôi.
Lúc đầu khi Sở Vũ nhìn thấy con gấu đen đó, hắn không có bất kỳ do dự nào, quay người bỏ chạy.
Nhưng sao có thể chạy kịp với một sinh linh đáng sợ có tốc độ gần như âm thanh?
Tình thế nguy cấp, Sở Vũ đã nhìn thấy một cái động, lúc đó hắn không hề do dự chui vào trong đó.
Kỳ lạ là con gấu đen sau khi thấy cái động đó thì lại tránh đi xa, quay đầu bỏ đi.
Sở Vũ bởi vì sợ bản thân sau khi đi ra thì sẽ lại bị con gấu đen đó tấn công, cộng thêm có chút hiếu kỳ không biết trong động này có gì. Thế là dứt khoát trực tiếp chui vào.
Trong động rất sâu, Sở Vũ đi cả mấy tiếng đồng hồ mới đến được đáy động.
Đáy động rất rộng rãi, lớn bằng cả một sân bóng đá.
Ở đây rất khô hanh và sáng sủa, phát ra ánh sáng, ở giữa động có một quả cầu kim loại kích cỡ bằng cái cối xay, một nửa gắn vào trong lớp đá.
Khối cầu của quả cầu kim loại là chạm rỗng, bên trên được bao phủ bởi những đường hoa văn thần bí.
Không biết ở trong đó bao nhiêu năm rồi nhưng lại vẫn rất sạch sẽ, sáng bóng, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Bên trên còn bao phủ bởi một luồng khí tức thần bí.
Cho dù là một đứa trẻ, nhưng Sở Vũ cũng biết bản thân có thể gặp được bảo bối rồi.
Hắn cẩn thận đi qua đó, thò tay sờ vào quả cầu kim loại này nhưng không ngờ chỗ chạm rỗng của quả cầu vô cùng sắc bén, trực tiếp cắt rách ngón tay của hắn.
Lúc đó Sở Vũ tuy mới là xung huyệt cảnh nhất đoạn, nhưng cơ bắp đã rất vững chắc, dao bình thường trừ phi dùng lực chém lên người, chứ nếu không rất khó sát thương được hắn.
Không ngờ cạnh rìa chạm rỗng của quả cầu kim loại lại sắc bén như vậy, sờ nhẹ một cái thì đã bị cắt rách ngón tay.
Tiếp đó, sự việc thần kỳ đã xảy ra, quả cầu kim loại này sau khi tiếp xúc với máu của Sở Vũ đã nhanh chóng hút lấy nó, sau đó chớp mắt đã thu nhỏ lại rất nhiều lần.
Cuối cùng thu nhỏ bằng mắt của con trâu, nếu không nhìn kỹ thì thậm chí không nhìn ra nó là chạm rỗng. Chỉ có thể nhìn ra những hoa văn chằng chịt trên nó, mang lại cho người ta cảm giác thần bí.
Sở Vũ nhặt lấy quả cầu kim loại nhỏ này, đang chuẩn bị quan sát tỉ mĩ một lần thì quả cầu nhỏ này lại giống như đột nhiên hoạt động vậy.
Vèo một cái chui vào ấn đường của hắn!
Sở Vũ bị dọa khiếp, móc rách cả ấn đường của mình, móc ra cả máu… cũng không thể móc ra được quả cầu nhỏ đó.
Tiếp đó, quả cầu nhỏ trực tiếp hóa thành một con mắt dọc không nhìn thấy được, nằm luôn ở chỗ ấn đường của Sở Vũ, không thể nào lấy ra được.
Rất nhiều năm sau Sở Vũ thậm chí lén dùng máy móc kiểm tra mấy lần nhưng căn bản không tìm được nửa dấu vết nào cho thấy quả cầu kim loại nhỏ có tồn tại!
Sau đó Sở Vũ cuối cùng được gia tộc dùng vệ tinh định vị tìm được, đồng thời bởi vì có nhiều cường giả Hoa Hạ đột nhiên vượt biên, nên đã tranh cãi với quan chức người Nga một thời gian.
Bên phía người Nga nghiêm chỉnh kháng nghị một trận, Sở gia cũng không đi giải thích, sau đó việc này cũng qua rồi.
Dù sao Sở Vũ lúc đó trở về nhà bị đánh cho một trận đòn, người đánh hắn không phải ai khác mà là mẹ hắn.
Lúc đó, người khác vẫn không nỡ đánh hắn.
Sở Vũ quay về nhà không lâu thì quả cầu nhỏ ở ấn đường hắn đã phát phúc lợi cho hắn.
Giao tiền thuê phòng một lần, cũng là một lần duy nhất!
Thưởng cho Sở Vũ một bài tâm pháp.
Dù sao Sở Vũ vừa ngủ dậy thì trong đầu đã có thêm bài tâm pháp này.
Tâm pháp tên là Thí Thiên.
Con đường tu luyện, pháp môn vô số.
Nhưng những công pháp đã biết đó không có cái nào là không cần nhiều tài nguyên phối hợp mới được.
Còn tâm pháp Thí Thiên thì khác, nó không cần bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, chỉ dựa vào linh khí giữa trời đất cũng có thể tu luyện!
Sau khi có được tâm pháp Thí Thiên, thiếu niên Sở Vũ như có được bảo vật, tu luyện có hiệu quả gấp bội, như là có thần trợ giúp vậy, không bao lâu sau thì đã mở được huyệt vị thứ bốn mươi chín.
Thời điểm đó, ngay cả nội bộ Sở gia cũng không có ai biết Sở Vũ đột phá nhanh như vậy. Sở Vũ cũng không dám nói.
Nhưng sau khi mở bốn mươi chín huyệt vị, ngày tháng vui vẻ của Sở Vũ cũng hết rồi.
Tất cả kinh mạch trong thân thể hắn, ở khoảnh khắc mở bốn mươi chín huyệt vị thì bị một luồng sức mạnh thần kỳ tỏa ra từ ấn đường phong ấn rồi.
Từ sau đó thì hắn đã “phế” rồi.
Việc bị phế này kéo dài mười sáu năm!
Nhưng trong mười sáu năm này, Sở Vũ kiên trì tu luyện tâm pháp Thí Thiên, không ngừng kiên trì đi xung kích huyệt vị mới. Tuy quá trình rất gian khổ nhưng tu vi trên thực tế là không có dừng lại.
Trước khi phong ấn giải trừ, ngoài việc không thể sử dụng sức mạnh của tu vi bản thân ra thì các phương diện khác của Sở Vũ thực ra đều khá ưu tú.
Nhưng bởi vì hắn đã phế rồi nên tự nhiên cũng không có ai quan tâm hắn.
Cùng với độ tuổi ngày càng tăng lên, đầu óc Sở Vũ cũng ngày càng thông minh, trí nhớ siêu phàm, dễ dàng thi đậu vào khoa kỹ thuật sinh học của đại học Yến Kinh… Sở Vũ lúc đó còn muốn làm rõ quả cầu ở ấn đường của mình rốt cuộc là thứ đồ gì.
Nhưng rất tiếc tất cả mọi thử nghiệm đều thất bại.
Bằng chứng khiến Sở Vũ tin rằng quả cầu ở ấn đường của mình bất phàm còn có một thứ nữa.
Lúc đó chuyện đó đã qua mấy năm rồi, Sở Vũ cũng đã mười tuổi, cũng làm “tiểu phế vật” được mấy năm rồi.
Có một lần hắn đi thi được đứng thứ nhất toàn trường, trở thành học sinh ba tốt của trường tiểu học trọng điểm đó, lại có mấy lần được giải thưởng trong các cuộc thi đấu cấp toàn quốc, nhận được không ít biểu dương và khen ngợi.
Bố của hắn Sở Thiên Bắc rất vui nên uống hơi nhiều rượu, ông nói với hắn những chuyện năm đó.
Nói rằng lúc đó gia tộc dùng vệ tinh định vị tìm Sở Vũ, từng có một khoảng thời gian Sở Vũ hoàn toàn biến mất trên định vị của vệ tinh. May mà chưa dọa chết trên dưới Sở gia.
Nhưng cũng may, tín hiệu rất nhanh chóng đã khôi phục rồi.
Vì vậy sau khi Sở Vũ “bị phế”, tất cả những người biết chuyện ở Sở gia đều nghi ngờ Sở Vũ chắc là lần đi Tu-gút đó đã gặp phải một loại từ tường thần bí và lớn mạnh nào đó, nên đã làm thay đổi cơ thể hắn, dẫn đến việc hắn bị phế sau đó.
Sở Thiên Bắc uống hơi nhiều rượu tự trách, nói là vì không trông coi hắn cho tốt nên dẫn đến việc một thiên tài còn chưa trưởng thành thì đã bị rớt xuống rồi.
Sở Vũ tính toán thời gian, lúc bố hắn nói không thể định vị hắn, vừa hay là khoảng thời gian hắn vào cái động đó, đến khi quả cầu kim loại chui vào ấn đường hắn.
Cộng thêm việc hắn sau đó dùng các loại máy móc kỹ thuật cao lén kiểm tra, đều không thể kiểm tra ra sự tồn tại của nó.
Điều này chứng tỏ quả cầu kim loại có sức mạnh ẩn giấu sự tìm kiếm của máy móc kỹ thuật cao.
Sở Vũ từ lúc đó trở đi lại càng tin chắc bản thân đã gặp được kỳ ngộ, chứ không phải là cảnh ngộ!
Cộng thêm sự giảng giải của bố mẹ, đặc biệt là mẹ hắn, những năm nay đã cho Sở Vũ quá nhiều tình cảm ấm áp, cũng khiến hắn hiểu rõ đạo lý làm người, đồng thời hiểu được nên dùng tâm thái như thế nào… để đối diện với thế giới này.
Độ lượng, lạc quan, tích cực, nỗ lực… không từ bỏ!