Bầu trời Yến Kinh rất xanh.
Nhìn từ trên cao, thành phố rộng lớn này tràn ngập khí thế khoáng đạt.
Tiến vào kỷ nguyên mới, ở đây vẫn là một trong các đô thị phồn hoa nhất trên thế giới.
Thời tiết tháng bảy đã bắt đầu oi nóng, tuy là sáng sớm nhưng nhiệt độ đã tăng lên khi mặt trời ló dạng.
Các bé gái đi trên đường đều ăn mặc rất mát mẻ, lại đến mùa dưỡng mắt rồi.
Trong một tòa tứ hợp viện ở nội thành Yến Kinh, hai người trẻ tuổi đang ngồi trước bàn trà để uống trà.
Đối diện với bàn trà là một trà nghệ sư đẹp đến kinh người, mái tóc dài mượt như thác nước đổ lên vai, mặc một chiếc áo dài có thêu hoa màu xanh, chiếc áo không quá dài, để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo.
Hai bàn tay ngọc ngà của trà nghệ sư đang pha chế trà với những động tác thuần thục, toàn thân dường như không vướng chút khói lửa nào, mỗi một động tác đều tâm tình sảng khoái.
Một người trẻ tuổi rót trà vào ly, ngửi nhẹ một hơi, cười nói: “Nghe người ta nói Kim Tuấn Mi trên thị trường chín phần đều là giả, Kim Tuấn Mi chính hiệu ngàn vàng cũng khó mua được. Chưa kể loại cực phẩm như thế này lại càng hiếm, coi như lão già như tôi cũng có thể uống được đồ tốt. Ha ha ha, người khác có tiền như thế nào cũng chưa chắc có thể uống được. Cũng chỉ có người có thân phận như Tạ huynh mới có thể lấy ra loại trà này, hôm nay tôi được thưởng thức là một sự may mắn, ha ha, những người đó chắc chắn không ngờ được kẻ quê mùa như tôi cũng có một ngày có thể uống được loại trà cực phẩm này.”
Ở ấn đường của người trẻ tuổi đang nói chuyện xuất hiện một luồng khí tức dũng mãnh, sát khí trên người rất rõ ràng. Có thể thấy được hắn đã dồn hết sức kìm nén lại, nhưng vẫn có biểu hiện ra một chút.
Nhưng cho dù là người trẻ tuổi anh tuấn được gọi là Tạ huynh hay trà nghệ sư xinh đẹp ở phía đối diện cũng không hề cảm nhận được luồng sát khí trên người của thanh niên đó.
Người trẻ tuổi được gọi là Tạ huynh cười cười: “Nếu Phương huynh thích, thì lúc về tôi sẽ tặng anh nửa cân! Số lượng trà này quả thực không nhiều chứ nếu không sẽ tặng cho anh nhiều hơn rồi. Không dấu gì anh, trong tay tôi cũng chỉ có hơn một cân thôi.”
Người trẻ tuổi dũng mãnh cười ha ha: “Vậy thì ngại quá, Phương Hổ tôi tuy không phải quân tử gì cả, nhưng cũng không đoạt thứ mà người khác yêu thích. Trà này có thể uống được thì đã may mắn rồi. Nếu mà còn dám lấy thì có chút quá đáng rồi.”
Người trẻ tuổi họ Tạ cười ôn hòa: “Một chút lá trà thôi mà, có gì quá đáng đâu. Tiểu Nguyệt?”
“Biết rồi.” Trà nghệ sư phía đối diện trả lời.
Lúc này, điện thoại của người trẻ tuổi họ Tạ đột nhiên vang lên.
Tiểu Nguyệt đang pha trà hơi nhíu mày lại, hình như có chút không thích lúc cô đang pha trà lại bị quấy rầy.
Người trẻ tuổi họ Tạ nhìn Tiểu Nguyệt với nụ cười có vẻ áy náy, sau đó đứng dậy đi sang một bên. Tiếp đó, hắn nhận điện thoại. Nhưng chỉ nghe mấy câu thì sắc mặt hắn đã thay đổi.
Khuôn mặt anh tuấn đó bỗng chốc trở nên nghiêm túc, toàn bộ tứ hợp viện trong chớp mắt ngập tràn một luồng khí tức lạnh giá.
Tiểu Nguyệt ngồi sau bàn trà không thèm ngẩng đầu nhìn lên lại nhíu mày lần nữa.
Sau đó, người thanh niên họ Tạ cúp điện thoại, bước trở lại với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Người trẻ tuổi dũng mãnh không dồn hết tâm trí để nghe nội dung trong điện thoại của người thanh niên họ Tạ, nhìn thấy biểu cảm đó của hắn thì không nhịn nỗi sự nghi hoặc trong lòng: “Sao thế?”
Đúng lúc này, điện thoại của người trẻ tuổi dũng mãnh cũng vang lên.
Trà nghệ sư Tiểu Nguyệt đối diện bàn trà dứt khoát trực tiếp đứng dậy, quay người đi vào phòng không thèm ngoái đầu lại.
Người trẻ tuổi dũng mãnh lộ ra nụ cười khó xử, nhưng khi hắn nhấc điện thoại thì sắc mặt lập tức cũng giống như người thanh niên họ Tạ, bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
Rất nhanh chóng, hắn cúp điện thoại, nhìn người thanh niên họ Tạ ở phía đối diện.
“Hắn chưa chết? Sao có thể chứ?” Người thanh niên dũng mãnh hít một hơi sâu: “Điều này không khoa học!”
Người thanh niên họ Tạ tên là Tạ Thiên Vũ, là con cháu trong số gia tộc nhập thế sớm nhất sau khi mở kỷ nguyên mới.
Người trẻ tuổi dũng mãnh tên là Phương Hổ, sinh ra sau khi mở kỷ nguyên mới, tuy không có xuất thân hiển hách nhưng lại có thiên phú cực tốt, năm nay chưa tròn ba mươi tuổi mà đã đả thông hai trăm huyệt vị, là một cao thủ xung huyệt cảnh lục đoạn đỉnh cao.
Đồng thời, Phương Hổ cũng là thế hệ Tề Lỗ, một thủ lĩnh bang hội tương đối nổi tiếng.
Tả Tông và Tam Giác Nhãn trên Thái Sơn đều là trưởng lão trong bang hắn.
Bởi vì có quan hệ cá nhân sâu đậm với Tạ Thiên Vũ nên Phương Hổ đã nhận nhiệm vụ ám sát Sở Vũ lần này. Sau đó hai người Tả Tông và Tam Giác Nhãn chủ động xin đi thực hiện.
Hai người tuy cảnh giới đều không thấp, thiên phú cũng không tệ, nhưng vì là tản tu, đến cảnh giới này cứ tiến lên một bước thì tài nguyên cần đều là một con số rất lớn. Họ không có nguồn tài chính dồi dào để hỗ trợ cho họ tiếp tục tu luyện, con đường phía trước gần như là bị cắt đứt.
Vì vậy họ muốn sau khi kiếm một món tiền lớn thì đi ra nước ngoài, từ đó sống cuộc sống phóng khoáng.
Trước khi nhận nhiệm vụ này, Phương Hổ cũng đã từng do dự nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu đồng ý. Một mặt, hắn có quan hệ qua lại rất tốt với Tạ Thiên Vũ, đối phương không ỷ mình là con cháu gia tộc ẩn thế mà vẫn xem hắn là huynh đệ, huynh đệ có việc thì chắc chắn là phải giúp.
Mặt khác, bang của hắn cũng cần phát triển lớn mạnh, việc này phải cần mua các loại tài nguyên tu luyện từ gia tộc như Tạ gia.
Tài nguyên không phải nói anh có tiền thì có thể mua được, ví dụ như loại dược liệu mấy chục mấy trăm năm tuổi, ngoài các gia tộc ẩn thế thì trong thế tục không có bao nhiêu người có thể lấy được.
Bắc Địa Sở Gia, tuy là một gia tộc mà hắn không đụng đến nỗi nhưng hắn có chỗ dựa là Tạ gia. Vả lại Sở gia có mạnh hơn nữa thì tay cũng không vươn đến được Yến Kinh, lại càng không với được đến Tề Lỗ.
Hơn nữa, chỉ là một phế nhân mà thôi, hai người Tả Tông và Tam Giác Nhãn kinh nghiệm phong phú, họ có vô số cách có thể làm tốt việc này mà thần không biết quỷ không hay, sẽ không để lại bất cứ phiền phức gì.
Nhưng ai ngờ được, một nhiệm vụ ám sát đơn giản hết sức mà lại thất bại!
Sắc mặt của Tạ Thiên Vũ rất u ám, hoàn toàn không còn biểu cảm cười nói vui vẻ vừa nãy nữa, hắn nhíu mày nhìn Phương Hổ: “Có phiền phức rồi!”
Phương Hổ không giống với Tạ Thiên Vũ, hắn là loại từ một cây cỏ mà từng bước leo lên, hai tay không biết đã vấy bao nhiêu máu tanh rồi. Vừa nãy tuy lúc nghe điện thoại ít nhiều cũng có chút hoang mang nhưng hiện giờ đã bình tĩnh trở lại.
Hắn nhìn Tạ Thiên Vũ: “Tôi cùng Tạ Tông và Kiều Đức là bàn giao trực tiếp, không có để lại bất cứ chứng cứ nào khác, hai người họ hiện giờ đều đã biến mất, nếu tôi đoán không lầm thì chắc là chết rồi. Việc này nhiều nhất sẽ liên lụy đến chỗ tôi, đến lúc đó tôi trực tiếp nói không biết là được, anh yên tâm, bên chỗ tôi chắc chắc sẽ không làm liên lụy đến anh.”
Tạ Thiên Vũ than nhẹ một tiếng: “Anh không hiểu, Sở gia được gọi là lang tộc phương bắc, không phải chỉ là hư danh đâu, rất nhiều việc không cần chứng cứ.”
“Sói có lợi hại thế nào đi nữa cũng chẳng qua là hoành hành trong núi sâu rừng già. Yến Kinh này… không phải là nơi bọn họ ngang ngược, vùng đất Tề Lỗ lại càng không phải nơi họ xấc xược.” Phương Hổ nói nhẹ nhàng.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thiên Vũ: “Việc này đến đây chấm dứt, hay là…”
Tạ Thiên Vũ hít một hơi sâu, do dự một chút, nói nhỏ tiếng: “Bên chỗ anh... đến đây chấm dứt vậy, xem như tên phế nhân này mạng lớn! Quay về nhất định phải điều tra kỹ rốt cuộc là ai đã cứu hắn. Làm hỏng việc của tôi thì hắn không xong đâu!”
Phương Hổ nghĩ ngợi, nói: “Người của tôi nói, họ đã nhìn thấy anh em Lâm gia, không phải Lâm gia phương bắc, là Lâm gia ở Trung Nguyên.”
“Lâm gia Trung Nguyên? Lâm Diệu và Lâm Nhu?” Tạ Thiên Vũ nhíu mày: “Họ đến Thái Sơn làm gì?”
“Chắc là không có liên quan đến việc này, chỉ là vừa hay gặp phải thôi.” Phương Hổ nói: “Bọn họ lúc trời gần sáng mới lên núi.”
Tạ Thiên Vũ gật gật đầu, hắn vừa nãy chỉ là nhận được tin tức, người của hắn nhìn thấy Sở Vũ trên tàu cao tốc trở về kinh, hắn lập tức hiểu ra, việc ám sát Sở Vũ đã thất bại rồi.
Những việc khác Tạ Thiên Vũ không rõ lắm, thế lực của hắn cũng không thể thâm nhập đến chỗ của Tề Lỗ.
Tạ Thiên Vũ nhìn về phía Phương Hổ: “Việc này phiền Phương huynh quay về thay tôi nghe ngóng thử xem, có tin tức gì thì kịp thời thông báo cho tôi.”
Phương Hổ đứng dậy, nói: “Yên tâm đi, anh không nói tôi cũng phải điều tra rõ, hai trưởng lão của tôi không thể chết uổng phí.”
Phương Hổ nói rồi trực tiếp cáo từ rời đi.
Tạ Thiên Vũ một mình đứng trong tứ hợp viện, dường như rơi vào trầm tư. Đến cả Tiểu Nguyệt đi đến bên cạnh hắn mà hắn dường như cũng không cảm nhận được.
Tiểu Nguyệt đến bên cạnh Tạ Thiên Vũ, nói nhỏ: “Hối hận rồi phải không?”
“Hối hận?” Tạ Thiên Vũ cười cười: “Không.”
“Anh sẽ hối hận đó.” Tiểu Nguyệt điềm tĩnh, mặt không biểu cảm, quay người đi về phòng: “Tôi phải bắt đầu luyện công rồi, không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, còn nữa, lần sau người có sát khí nặng như vậy thì đừng đbảo tôi ra pha trà cho hắn, lãng phí, tôi cũng không thích loại người này.”
Tạ Thiên Vũ nhíu mày, lập tức cười với vẻ có chút coi thường, trong lòng nghĩ: chỉ là tiểu nha đầu không hiểu gì cả còn giả vờ thanh cao gì chứ, nếu không phải nể… sau lưng cô.
Tạ Thiên Vũ bĩu môi, cầm lấy di động bắt đầu liên lạc với người khác.
Hắn bảo Phương Hổ chấm dứt ở đây là không muốn để Phương Hổ liên lụy sâu hơn, Tạ gia cần thế lực của Phương Hổ ở khu vực Tề Lỗ.
Nhưng Sở Vũ, hắn sẽ không bỏ qua!
Dám tranh nữ nhân với hắn thì cho dù là Thiên Vương, Tạ Thiên Vũ cũng dám hận chứ đừng nói là một tên phế nhân.
Một đoàn tàu cao tốc đang từ hướng Tề Lỗ chạy về Yến Kinh với tốc độ nhanh.
Tiến vào kỷ nguyên mới, một số sản phẩm công nghệ cao không những không dừng phát triển mà ngược lại vẫn luôn cất cao tiếng hát, hăng hái tiến lên với một phong thái nhanh và mãnh liệt hơn.
Ví dụ như tàu cao tốc, ở quá khứ tốc độ khoảng hơn ba trăm km mỗi giờ, trước kỷ nguyên mới thì đạt đến năm trăm km mỗi giờ.
Đến ngày nay, đường sắt cao tốc sớm đã phân bố toàn quốc đã đạt đến một ngàn km mỗi giờ!
Tốc độ này đã gần với tốc độ âm thanh!
Một cao thủ xung huyệt cảnh ngũ đoạn chạy hết sức cũng chẳng qua chính là tốc độ này, hơn nữa thời gian rất khó kiên trì quá lâu.
Bởi vì thời gian mà dài, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao sẽ gây ra cho cơ thể gáng nặng rất lớn.
Vì vậy những sản phẩm công nghệ cao này đối với thế giới này vẫn có ảnh hưởng lớn.
Từ Tề Lỗ đến Yến Kinh chỉ mất một giờ tàu chạy mà thôi.
Sở Vũ nửa nằm nửa ngồi trên ghế khoang thương gia trông mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh.
Hắn không ngờ một lần hành động có chút bướng bỉnh của bản thân thì họa phúc lại theo nhau mà đến.
Trước tiên là gặp họa sát thân, tiếp đó lại giải quyết xong một cách dễ dàng nỗi phiền phức đã quấy nhiễu hắn mười sáu năm.
Sớm biết như vậy mười sáu năm trước hắn sẽ khóc la đòi lên Thái Sơn, hà tất lại phải kìm nén mười sáu năm chứ?
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì mười sáu năm này, hắn đã học được cách cư xử khiêm tốn, trải qua thời niên thiếu lông bông, sở hữu tấm lòng độ lượng lạc quan.
Cũng là một thu hoạch lớn.
Nếu là thuận buồm xuôi gió thì những thu hoạch này sẽ không có được.
Lần này thứ duy nhất đáng tiếc là hắn đã giết hai người.
Tuy nói hai người đó đáng chết nhưng đối với Sở Vũ mà nói, hắn chưa sẵn sàng cho việc này.
Thế sự khó lường, không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ cho bạn thời gian để chuẩn bị.
Trong lòng Sở Vũ than nhẹ một tiếng, giả vờ không cảm nhận được sự theo dõi lén lút của kẻ đó sau lưng.
Thực ra vừa mới lên tàu thì hắn đã cảm nhận được có người nhìn chằm chằm vào bản thân. Sở Vũ không muốn đánh rắn động cỏ, vẫn chưa đến lúc để lộ.
Tạ Thiên Vũ, biết tôi chưa chết chắc anh rất thất vọng nhỉ? Có phải rất thắc mắc rốt cuộc là ai cứu tôi không?
Trong lòng Sở Vũ cười lạnh lùng một tiếng, sau đó bắt đầu cảm ngộ các loại thay đổi mà do bản thân sau khi phá bỏ phong ấn đem lại.
Trước tiên chính là trạng thái tinh thần, loại thay đổi từ trong ra ngoài này rất ít người có thể cảm nhận được, nhưng đối với bản thân Sở Vũ mà nói, loại thay đổi này lại là trời long đất lở!
Lúc này trong cơ thể hắn giống như ẩn chứa một ngọn núi lửa khổng lồ, lại còn là một ngọn núi lửa hoạt động khổng lồ.
Có thể bùng nổ sức mạnh đáng sợ bất cứ lúc nào.
Cả đoạn đường này Sở Vũ đều luôn đắm chìm tâm trí vào việc cảm nhận sức mạnh của bản thân, hoàn toàn không rãnh mà quan tâm đến việc khác.
Điều này khiến người ngồi cùng khoang thương gia, phụ trách giám thị hắn trong lòng tràn đầy sự xem thường đối với Sở Vũ.
Mẹ kiếp, một tên phế nhân rốt cuộc là làm sao thoát khỏi sự vây đánh của hai cao thủ? Rốt cuộc là ai đã cứu hắn?
Rất nhanh, đường sắt cao tốc chạy vào ga Yến Kinh nam, tiếp theo tàu dần dần dừng lại.
Sở Vũ cung mở hai mắt ra.
Yến Kinh, ta về rồi đây!