Trên đường cao tốc từ Yến Kinh đi Long thành, hai chiếc xe một trước một sau đang lao nhanh như chớp.
Người lái chiếc xe đua phía trước là Tiểu Nguyệt.
E rằng rất ít người có thể ngờ được cô gái xinh đẹp thích xem hoạt hình này khi lái xe lại giống như một tay đua xe trên đường đua.
Lại còn là tay đua cấp cao nhất!
Khoảnh khắc ra khỏi thành, Sở Vũ hối hận tại sao lại lái xe đua ra, lái xe đua thì cũng được đi nhưng tại sao lại còn đồng ý để cho cô ấy lái.
Nha đầu này lúc lái xe thì cứ như là một kẻ tâm thần vậy.
Tên gián điệp lại không sợ chết mà ngồi phía trên bảng điều khiển, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ở đó cổ vũ khích lệ Tiểu Nguyệt: “Nhanh lên nhanh lên nhanh nữa lên! Vượt qua hắn…chiếc xe rách đó mà cũng dám đua với chúng ta ư? Thật là ấu trĩ! Đúng, cứ như vậy, vượt qua rồi, đã! Ôi chao… cảm giác không cần vỗ cánh thật sảng khoái, chỉ là có hơi chậm một chút. Ta nói nè nha đầu, cô giảm tốc độ làm gì? Lái hết sức đi!”
Tiểu Nguyệt mặt không chút biểu cảm, vẻ mặt chuyên tâm, căn bản không thèm để ý đến tên gián điệp mà chỉ chú ý nhấn chân ga.
“Mày im miệng!” Sở Vũ không nhịn nỗi nữa quát mắng.
Hắn cảm thấy Tiểu Nguyệt điên rồi, tốc độ hiện giờ của xe đều vượt quá ba trăm, vẫn đang tiếp tục tăng tốc lên.
Chiếc xe phía sau đuổi theo rất vất vả, bên trong có bốn người, trọng lượng của xe có hơi lớn, cộng thêm lại là xe thiên về thương mại.
May mà kỹ thuật lái xe của hai vệ sĩ của Sở Vũ đều khá giỏi, không bị bỏ lại hoàn toàn.
Với thêm tình trạng đường cao tốc hiện nay rất tốt, không đông đúc như trong quá khứ.
Nếu không e rằng sớm đã bị Tiểu Nguyệt bỏ lại không thấy bóng dáng rồi.
Tên gián điệp nhìn Sở Vũ ngồi bên ghế lái phụ, có chút căng thẳng, không nhịn nỗi mà chế giễu: “Cảnh giới cao như vậy mà sao gan nhỏ thế, anh có gan giết người nhưng không có gan ngồi xe à?”
“Khốn kiếp!” Sắc mặt Sở Vũ có chút trắng bệch mắng một câu.
“Ha ha ha, bị chim tôi nói trúng rồi, quá mất mặt rồi!” Tên gián điệp tiếp tục châm biếm.
“Mày còn không câm mồm tao sẽ ném mày ra ngoài, để mày tự bay đến Long Thành!” Sở Vũ uy hiếp.
“Đừng đừng đừng, mọi người đều là bạn tốt, cần gì nói những lời đau lòng như vậy?” Tên gián điệp giả vờ đáng thương ở đó than thở.
Sở Vũ không thèm để ý nó.
Tiểu Nguyệt lái ngày càng nhanh, Sở Vũ dứt khoát nhắm mắt lại, lái thế nào thì tùy, dù sao cô vui là được rồi.
Sở Vũ không tạm biệt Lâm Thi Mộng, trước khi hắn đi thì nhận được tin nhắn của Lâm Thi Mộng gửi đến.
Cô ấy nói với Sở Vũ rằng bản thân phải đi xa một thời gian, có thể không thể quay về trong một thời gian dài. Bảo Sở Vũ bảo trọng, sau này sống cho tốt.
Sở Vũ nhìn thấy tin nhắn đó, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.
Không phải vì Lâm Thi Mộng không đến tiễn hắn, mà là cảm thấy cô có chút giống như đang dặn dò hậu sự vậy.
Tuy không nói gì nhiều nhưng rất nghiêm túc, còn mang theo chút gì đó đìu hiu. Điều này không phù hợp với tính cách thường ngày của Lâm Thi Mộng.
Sở Vũ nhớ lại lời anh trai từng nói trước đó, trong lòng rất lo âu, muốn gọi điện cho Lâm Thi Mộng để hỏi cụ thể nhưng phát hiện cô ấy đã khóa máy rồi.
Đành gửi một tin nhắn qua, bảo cô tự bảo trọng, dù gặp phải chuyện gì thì cũng đừng quên rằng vẫn còn có hắn.
----
Long Thành bên này.
Trong tập đoàn Sở Thị.
Phụ trách quản lý tập đoàn Sở Thị Long Thành là một người chú họ dòng thứ hàng Thiên tự Sở gia, cũng chính là bậc cha chú của Sở Vũ, tên là Sở Thiên Hùng.
Sở Thiên Hùng là con vợ lẽ của ông nội Sở Vũ, có thực lực ở xung huyệt cảnh lục đoạn.
Trong thế tục này cũng xem là một cao thủ chân chính.
Thời gian ông ta quản lý tập đoàn Sở Thị Long Thành đã mười năm, trước giờ vẫn cẩn trọng, tuy không có thành tích quá lớn nhưng tập đoàn Sở Thị của Long Thành trong tay ông ta cũng chưa xảy ra sai sót gì.
Sở Thiên Hùng năm nay đã ba mươi chín tuổi, mấy năm trước đã bắt đầu xin với gia tộc muốn từ chức tổng giám đốc tập đoàn, quay về gia tộc chuyên tâm tu luyện.
Nhưng lúc đó, thành viên chủ chốt của Sở gia mỗi người đều có một đống việc cần phụ trách nên không có người nào thích hợp.
Việc này cứ kéo dài đến hôm nay.
Cho đến khi Sở Vũ tốt nghiệp đại học, Sở Thiên Cường lại xin gia tộc lần nữa và đề nghị để Sở Vũ đến phụ trách tập đoàn của Long Thành.
Lần này, đại gia của gia tộc, gia chủ đời hiện tại Sở Thiên Vũ sau khi bàn bạc với cha của Sở Vũ là Sở Thiên Bắc, cuối cùng đưa ra quyết định đồng ý với thỉnh cầu của Sở Thiên Hùng.
Sở Thiên Hùng sau khi nhận được câu trả lời thì rất vui vẻ, vẫn luôn ở Long Thành bên này mong ngóng Sở Vũ đến.
Gia tộc ẩn thế có rất nhiều tư tưởng khác với trong thế tục, đại đa số bọn họ đối với mọi việc trong thế tục hồng trần không quá nhiệt tình, họ càng muốn không ngừng nâng cấp tu vi của bản thân hơn.
Đi truy tìm con đường trường sinh mờ mịt.
Chỉ là mấy ngày nay trạng thái tinh thần của Sở Thiên Cường lại không tốt lắm, luôn đăm chiêu ủ dột, biểu cảm đầy vẻ nghi hoặc.
Vốn dĩ ông ấy rất vui vì lập tức có thể quay về gia tộc, lấy những tài nguyên tu luyện tích lũy trong những năm này, cộng thêm những phần thưởng mà gia tộc tặng ông ta sau khi từ chức. Sau khi quay về trong mấy năm có hi vọng rất lớn nâng cấp lên xung huyệt cảnh thất đoạn, thực lực tăng lên một tầng.
Nhưng vào ba ngày trước ông ta nhận được một tin tức, trong một ngọn núi lớn cách Long Thành hơn ba trăm cây số, có một nơi tên là “Hồ Tiên Động” có thể đang tồn tại di tích thượng cổ!
Thực ra mỗi năm đều có không ít tin tức kiểu này nhưng đa phần là giả, chỉ là lần này thì khác.
Bởi vì lần này đã có không ít người mất tích ở đó rồi!
Đồng thời có một người vẫn thành công thoát ra được từ nơi đó, may mắn thoát khỏi kiếp nạn nhưng lại xui xẻo bị đại tộc Lãnh gia ở Long Thành bắt đi, tra khảo được từ hắn một bí mật khá kinh người.
Nhưng Lãnh gia cũng không thể giữ kín bí mật này, bị người trong nội bộ của họ vô tình để lộ ra, gây ra sóng to gió lớn.
Có nhiều thực lực bản thổ Long Thành chuẩn bị đến bên đó tìm cơ duyên.
Nhưng bọn họ biết rõ, loại di tích thượng cổ này không phải là những cổ mộ cận đại đó, tùy tiện mấy chuyên gia khảo cổ thì có thể chỉ huy người đào lên được.
Di tích thượng cổ thật sự tạm chưa nói bên trong sẽ có bảo bối gì nhưng nguy cơ dồn dập bốn phía thì là thật.
Lỡ mà không cẩn thận thì người vào đó có thể bị vong mạng hết!
Loại chuyện này ba mươi năm nay đã xảy ra nhiều lần.
Thế là rất nhiều người nghĩ, nếu tin tức này đã truyền ra thì chi bằng tạm thời liên kết các thế thực lớn lại, tổ đội đi tìm kiếm!
Sở gia ở Long Thành bên này, tuy nói không phải là một thế lực mạnh nhất nhưng tuyệt đối cũng là xếp top đầu.
Vì vậy chập tối hôm qua, Sở Thiên Hùng đã nhận được một tấm thiệp mời, mời ông ấy tối nay đến một câu lạc bộ cao cấp nhất Long Thành cùng bàn đại sự.
Trong lòng Sở Thiên Hùng rất nghi hoặc, sự quyến rũ của di tích thượng cổ dĩ nhiên là cực lớn nhưng ông ấy đều rõ hơn người thường rằng di tích thượng cổ không dễ vào như vậy!
Cái gọi là di tích thượng cổ ít nhất là được để lại từ mấy vạn năm trước.
Lúc đó tuy đã vào thời đại mạt pháp nhưng trên thực tế ở trên trái đất lúc đó vẫn có rất nhiều người tu chân lớn mạnh tung hoành thế gian.
Hơn nữa trên trái đất khi đó khắp nơi đều là các loại động phủ, thế giới nhỏ.
Nơi đó có cấp bậc cao đến kinh người, ngày nay những võ giả này nếu vào đó nếu không cẩn thận thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
Tính cách Sở Thiên Hùng khá trung dung, ông ấy thuộc loại tính cách: thà không có công cũng không mạo hiểm.
Vì vậy nhìn thấy tấm thiệp mời này, bản năng sẽ nghĩ muốn từ chối.
Nhưng người đến đưa thiệp cũng là con cháu của một gia tộc ẩn thế.
Gia tộc này xưa nay qua lại thân thiết với Sở gia, vì vậy người này nói chuyện cũng khá tùy ý. Một câu vô ý của hắn khiến Sở Thiên Hùng lại trở nên do dự.
“Sở tổng, Sở gia có được một bộ công pháp từ trên người tên may mắn thoát khỏi Hồ Tiên Động đó, nghe nói đó là một bộ kinh thư có thể đả thông toàn bộ huyệt đạo lục phủ ngũ tạng. Nhân vật cao cấp phía bên Lãnh gia nói bộ công pháp đó có thể sánh với Nội Chiếu Kinh!”
Cũng chỉ có người của gia tộc ẩn thế mới hiểu giá trị của Nội Chiếu Kinh.
Một người may mắn thoát khỏi Hồ Tiên Động thì có thể có được một bộ công pháp sánh với Nội Chiếu Kinh, tuy không dám xác định một trăm phần trăm thật giả.
Nhưng lại đủ để khiến Sở Thiên Hùng động lòng, nếu thật sự có thể có được một bộ công pháp không thua kém Nội Chiếu Kinh, vậy thì phần thưởng nhận được sau khi ông ta về đến gia tộc tuyệt đối là một con số kinh người!
Con gái của Sở Thiên Hùng là Sở Tiếu Tiếu cũng khuyên cha mình rằng bất luận là phái người đi tìm kiếm hay không nhưng ít nhất thì tham gia tiệc rượu tối nay một chút, thăm dò thực hư trước rồi nói.
“Anh Sở Vũ hôm nay không phải sẽ đến ư? Cha có thể đưa anh ấy đi cùng.”
Sở Tiếu Tiếu nhỏ hơn Sở Vũ năm tuổi, năm nay mười bảy, thiên phú cũng tạm, cộng thêm xuất thân ở tộc lớn, tài nguyên tương đối phong phú nên đã có tu vi xung huyệt cảnh ba đoạn.
Gien của người Sở gia rất tốt, con cháu gia tộc nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp.
Sở Tiếu Tiếu cũng không ngoại lệ, tuy vẫn là thiếu nữ nhưng trông rất xinh đẹp, da dẻ trắng ngần, vóc dáng cao ráo.
Chiều cao hơn một mét bảy, lại mang thêm một đôi giày cao gót, đi đến đâu cũng đều sẽ khiến người khác mắt sáng rực.
Sở Thiên Hùng nghe đến hai chữ Sở Vũ, nhíu nhíu mày, nói: “Những dịp này… vẫn là đừng để nó tham gia nữa?”
“Sợ gì chứ? Cho dù anh Sở Vũ không thể tu luyện nhưng anh ấy rốt cuộc là con cháu của gia tộc ẩn thế, những dịp như vậy sau này anh ấy sớm muộn vẫn phải đối diện. Đến lúc đó cha đi rồi, anh ấy đối diện một mình không phải càng khó hơn ư?”
Sở Tiếu Tiếu từ nhỏ đã thích chạy theo sau Sở Vũ, tình cảm giữa cô và Sở Vũ rất tốt.
Lần này biết Sở Vũ đến Long Thànhnên cô rất vui, luôn mong đợi gặp mặt.
Sở Thiên Hùng nghĩ ngợi, cũng cảm thấy lời con gái có lý, lập tức gật gật đầu: “Vậy… cũng được, đưa nó đi làm quen người của Long Thành bên này cũng có lợi.”
“Quá tốt rồi, vậy tối nay con cũng muốn đi!” Sở Tiếu Tiếu nói với vẻ vui sướng.
Sở Thiên Hùng nghĩ một chút, gật đầu: “Được, nhưng không được gây chuyện.”
Đứa con gái này của ông ấy tuy tuổi tác không lớn, cảnh giới không cao nhưng lại là một đứa không sợ trời không sợ đất, cũng giả vờ ngoan ngoãn trước mặt ông ấy nhưng ra ngoài thì là một tiểu lưu manh.
“Cha yên tâm đi, con gái vừa ngoan vừa đáng yêu…” Sở Tiếu Tiếu tỏ ra đáng yêu với vẻ hồn nhiên.
Sở Thiên Hùng nhìn đồng hồ một cái, nói: “Họ sắp đến rồi, đi thôi, cùng cha đi ngoại thành nghênh đón một chút.”
“Vâng!” Sở Tiếu Tiếu trả lời khoái chí.