Phì Phì theo sau thư kí Hồng đi vào phòng bệnh của chủ xe Lincoln. Vách tường, khăn trải giường, chăn, cùng với tủ lạnh ghế dựa và đồ dùng của phòng bệnh, đều là màu trắng, lại thêm người đàn ông ở trước mặt mặc áo sơ-mi trắng, đứng dưới ánh đèn huỳnh quang trắng, loại không khí trắng bệch này khiến Phì Phì không tự chủ mà ngừng thở.
“Thư kí Hồng, ông mau làm thủ tục xuất viện cho tôi, tôi muốn xuất viện, có nghe không…” chủ xe Lincoln đưa lưng về phía thư kí Hồng và Phì Phì, anh cũng không biết Phì Phì đến đây. Phì Phì nhìn bóng lưng người đàn ông này, cương nghị thẳng tắp như vậy, nhìn sao cũng không giống ma bệnh của ngày đó.
“Thẩm Tổng, Tôi sẽ đi, Giả tiểu thư đến đây.” Thư kí Hồng dè dặt nói xong, lại lui ra ngoài.
Vị Thẩm tổng này đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như đuốc rơi vào người Phì Phì. Phì Phì đón nhận ánh mắt của anh, bỗng nhiên cảm thấy, dường như đã từng gặp qua người này, là trước khi đụng xe với anh. Phì Phì cố gắng tìm tòi trong óc, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp qua anh ở đâu, nhưng mà, thật sự cảm thấy ánh mắt này cùng vẻ mặt này, rất quen thuộc.
“Có phải tôi từng gặp anh rồi không?” Phì Phì chẳng muốn tìm tòi nữa, dứt khoát trực tiếp hỏi anh.
“Đúng, hai ngày trước. Cô vẫn còn đang cầm điện thoại của tôi.” Trên mặt Thẩm tổng không có biểu cảm gì.
“Oa, sao anh lại mặc quần áo của chính mình? “Phì Phì giống như phát hiện ra lục địa mới.
“Vậy tôi nên mặc gì?” Thẩm tổng khẽ cau mày, buồn bực sao cô bé này giống với một người quen cũ của anh vậy.
“Quần áo bệnh nhân đấy.” khó trách nhìn anh ta không giống bệnh nhân, hóa ra là vì không mặc quần áo bệnh nhân.
Vừa nhắc đến chữ bệnh, mặt Thẩm tổng liền trầm xuống, kiên quyết nói: “Bây giờ tôi không bệnh.”
Không bệnh thì không bệnh, Phì Phì tự mình kéo ghế qua ngồi xuống, nhớ lại vẻ mặt vui sướng của thư kí Hông khi nhìn thấy mình khi nãy, còn nói tìm mình rất cực khổ, vì vậy nói: “Anh tìm tôi sao?”
“Tôi tìm di động của tôi.” Thẩm tổng lạnh lùng nói.
Phì Phì rất ít khi thấy người đàn ông trưởng thành lại không lịch sự như vậy, dù nói thế nào đi nữa thì cũng là Phì Phì đã cứu anh ta, sao anh ta chẳng những không có chút lòng cảm kích, lại còn lạnh lùng như vậy. Uổng công Phì Phì mất cả buổi tối, chạy đến trả điện thoại di động cho anh, nghĩ đến đây Phì Phì liền nén giận, chiếc Lincoln của anh ta làm chiếc xe QQ của Phì Phì trầy một chút nhỏ nước sơn, còn chưa sửa chửa đấy, mặc dù là một chút nhỏ, nhưng vẫn phải sửa đấy. Bây giờ có lòng tốt trả điện thoại cho anh ta, còn phải nhìn sắc mặt anh ta, loại chuyện lỗ vốn này, Phì Phì không thèm dính dán.
“Này, anh hẳn phải cảm tạ tôi thật nhiều chứ, đúng không?” Phì Phì đứng lên, không chút khách khí nói.
“Cô muốn bao nhiêu? Tôi bảo Thư kí hồng đưa tiền mặt cho cô.” Trên mặt Thẩm tổng chăng gợn sóng nước, tựa như chuyện đưa tiền cho người khác, đã là chuyện thường ngày của anh.
Nếu một mỹ nữ thanh cao nghe xong những lời này, nhất định sẽ vung cửa bỏ đi liền rồi. Nhưng Phì Phì thì không, chuyện kiếm được tiền, Phì Phì mới không ngốc như thế.
Phì Phì mỉm cười, nghĩ thầm người này cũng rất thú vị, rõ ràng bệnh đến không đi được. bây giờ còn không chịu thừa nhận bản thân mình có bệnh, người ta cứu anh ta, anh ta không thèm cảm ơn, còn mở miệng ngậm miệng liền là tiền bạc. Đưa tiền thì tốt, Phì Phì thích nhất là tiền. Phì Phì đi đến trước mặt Thẩm tổng, quan sát Thẩm tổng từ trên xuống dưới, Thẩm tổng lạnh lùng kia cũng bị Phì Phì nhìn như vậy đến có chút xấu hổ, Phì Phì mới nói: “Thẩm tổng, tôi cũng không biết anh trị giá bao nhiêu, không bằng anh xem mà xử lí đi, tôi cứu anh một mạng, anh thấy mình trị giá bao nhiêu, thì cho tôi bấy nhiêu đi. Dù sao tôi cũng không chê ít là được.”
“Cô…” trên mặt Thẩm tổng âm u phủ đầy mây: “Cô thật xảo trá!”
“Sao thế? Hối hận rồi sao? Bây giờ hối hận cũng không kịp rồi, người đàn ông, lời đã nói ra, bò cũng không thể kéo về. Tốt, anh tên gì, người ở đâu?”
“Tôi tên Thẩm Dục Luận, người Hồng Kong.” Thẩm tổng bị khí thế hào hung của Phì Phì áp bức báo tên tuổi.
“Tốt, Thẩm Dục Luận, tôi muốn anh nhớ kĩ món nợ này, tôi tên Giả Phì, đây là danh thiếp của tôi.” Nói xong một tay của Phì Phì đưa danh thiếp cho Thẩm Dục Luận: “Đến khi anh chuẩn bị đủ tiền bạc thì mang đến cho tôi. Như anh nói, tôi muốn tiền mặt. Tôi còn ngại chi phiếu phiền phức.”
Phì Phì lại tìm chiếc điện thoại Samsung màu đen kia trong túi, đưa cho Thẩm Dục Luận, nói: “Trả di động cho anh trước.”
Thẩm Dục Luận nhận di động, ngẩn ngơ nhìn cô bé trước mặt, nói: “Cô là người của công ty Dụ Thành?”
“Phải, tôi chính là Giả Phì của công ty Dụ Thành, đến lúc đó anh mang đến công ty tôi cũng được.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Phì Phì vốn đã ra khỏi cửa phòng bệnh, nhưng lại ngã trở vào, ló đầu nhìn Thẩm Dục Luận nói: “Mặc dù dáng vẻ anh xấu xí, hơn nữa đối xử với khách cũng không lịch sự, lại không biết ‘đội ơn báo đáp’, nhưng tôi tạm tin anh một lần, cũng không muốn anh quỵt nợ đâu.”
Dáng vẻ xấu xí? Lần đầu tiên Thẩm Dục Luận nghe có người đánh giá anh như vậy, anh tuấn phòng khoáng, ‘ngọc thụ lâm phong’ nghe rất nhiều, tình cờ lần đầu nghe thấy dáng vẻ xấu xí, hóa ra cũng sẽ cảm thấy thật mới mẻ.
Phì Phì cười suốt đường về nhà, trong lòng thật đắc ý mà, nếu Thẩm Dục Luận kia không nuốt lời, Phì Phì nhất định phát tài, nhìn chiếc xe Lincoln của anh ta, cùng với thư kí Hồng nho nhã lịch sự của anh ta, nhất định là ông chủ có tiền.
Sắt Sắt nghe Phì Phì kể xong chuyện phát tài, lông mày cau lại nói: “Phì Phì, chị cảm thấy như vậy không tốt lắm.”
“Sao lại không tốt chứ? Chị nói xem em có lòng tốt cứu anh ta, lại còn thành tâm thành ý trả điện thoại di động cho anh ta, vậy mà anh ta không có chút lòng cảm kích nào, chẳng lẽ em còn giả tinh tinh mà từ chối? em chỉ sợ đến lúc đó anh ta lại quỵt nợ.”
Sắt Sắt khinh thường liếc mắt nhìn Phì Phì, nói: “Phì Phì, sao em vĩnh viễn hám của như vậy.”
“Hám của có gì không tốt? em không hám của vậy thì không phải là Phì Phì, đã xem nhiều sách, kẻ hám của trong sách hoặc là địa chủ bà, hoặc là kẻ keo kiệt, còn có một loại vô cùng độc ác chính là nhà tư bản. Phì Phì em hám của là ‘thủ chi hữu đạo’ (có đạo lý), thứ nhất em không trộm. thứ hai không cướp, thứ ba không đòi, thứ tư không ép người ta trả thù lao, thứ năm là người ta tự mình chủ động cho em. Hơn nữa em cũng có chỗ cần dùng, chờ em phát tài, sẽ dẫn ba mẹ ông nội bà nội, chị và em gái thân yêu, Sắt Sắt em, đi Hawai nghỉ ngơi, vậy thật dễ chịu mà, đúng không?” Phì Phì nói xong, giống như bản thân mình thật sự đã phát tài, mang theo cả gia đình đến nằm trên bãi biển Hawai rồi vậy. Phì Phì ngã duyên dáng xuống giường, hai tay ôm trước ngực, dắm chìm trong gió biển nhẹ nhàng ở Hawai, những cây cọ mùa hè, ánh nắng mặt trời chói chang, biển xanh thẳm, cùng bờ cát nóng bỏng chân, ho ho…
Thấy Phì Phì lại tự xưng là chị, Sắt Sắt đã vượt ngoài mức tức giận, dùng tay cấu một cái vào cánh tay Phì Phì, kéo Phì Phì từ trong gió biển Hawai trở về.
Hai người đùa giỡn một hồi, đấu một trận mới cảm thấy miệng mệt mỏi, Sắt Sắt đứng dậy từ căn phòng lộn xộn của Phì Phì trở về căn phòng ngay ngắn gọn gàng của mình, nằm trên giường nhìn trần nhà, mới nhớ ra còn có chuyện chưa nói với Phì Phì, lại vòng trở lại.
Thấy Phì Phì sững sờ đối diện với máy vi tính, Sắt Sắt rón ra rón rén đi đến sau lưng Phì Phì, vỗ mạnh lên bã vai Phì Phì một cái, khiến Phì Phì bị dọa đến nhảy dựng lên.
“Sắt Sắt, chị làm gì vậy, hồn vía đều bị chị dọa đến rời khỏi thể xác rồi.” Phì Phì tức giận gào lên với Sắt Sắt.
“Nhìn dáng vẻ mất hồn này của em, sao thế? Lại đang đợi cái gì Băng Thiên Tuyết Địa kia à?”
“Phải thì sao?” Phì Phì không chút dấu giếm nói.
“Cũng không biết người ta là con chó hay con mèo. Phì Phì ta đã ‘xuân tâm đại động, Phì Phì, em thật đa tình nha…” Nói xong Sắt Sắt còn khoác một tay lên vai Phì Phì, dùng ánh mắt quyến rũ cười nhìn Phì Phì.
Phì Phì sớm đã tập quen với việc Sắt Sắt cười nhạo, nhưng bị người ta cười nhạo như thế thì dù có tập quen thế nào trong lòng cũng có chút khó chịu chứ, Phì Phì lấy cái tay của Sắt Sắt ra, nói: “Sắt Sắt chị trễ như vậy mà vẫn còn dựa vào em không chịu đi, hẳn là sẽ không chỉ đến xem Phì Phì em ‘tâm xuân đại động’, nói đi, lại muốn xin xỏ em làm cái gì?”
“Chủ nhật này học trò của lớp công xí 07 đi leo Đại Vân Sơn, có thể dẫn theo người nhà, chị dẫn em đi nhé.” Sắt Sắt nói giống như là Phì Phì là ánh sáng của cô vậy.
Phì Phì nghe xong những lời này, liền biết Sắt Sắt muốn mang mình ra thứ nhất là làm bia đỡ đạn ngăn cản Chu Xuyên tiến tới, thứ hai là làm vệ sĩ, đề phòng Bạo Long tiến tới. Phì Phì lắc đầu, nói: “Không đi.”
Sắt Sắt nhìn mặt Phì Phì, liền biết Phì Phì đã nhìn thấu tâm tư của mình, ha ha, cứng không được, thì đến mềm đi, Phì Phì chính là người chỉ ăn mềm không ăn cứng, vì vậy Sắt Sắt hạ thấp dáng vẻ, lắc lắc tay Phì Phì nói: “Phì Phì tốt, em theo chị đi mà, nếu em không đi, chị cũng không muốn đi, non sông quý báu, chủ nhật quý báu, hai ta cần gì lãng phí, em nói đúng không?”
“Nếu em không đi, chị cũng không muốn đi, vậy chúng ta đều đừng đi. Chúng ta về nông thôn thăm ông nội đi, có được không, cũng đã hai tháng rồi không gặp ông nội bà nội….bà nội nhất định nhớ em chết đi được.”
“Phì Phì à.” Sắt Sắt bắt đầu làm nũng: “Phì Phì, đi đi.” Sắt Sắt bĩu môi, lúc này Phì Phì sẽ cảm thấy Sắt Sắt đặc biệt giống em gái, Phì Phì sẽ có cảm được làm chị gái, vừa có cảm giác làm chị, Phì Phì sẽ nghĩ cách thỏa mãn yêu cầu của Sắt Sắt.
Phì Phì đưa tay ngắt mũi Sắt Sắt, hỏi: “Nhìn bộ dạng gấp không chờ được của chị, có phải bạn học Thẩm cũng đi hay không?”
Sắt Sắt cúi đầu, thậm chí có chút xấu hổ, nghĩ thầm dù sao cái gì Phì Phì cũng biết rồi, không bằng trực tiếp nói với Phì Phì, nhất định Phì Phì sẽ giúp mình. Vì vậy nói: “Đúng vậy đó, hoạt động lần này còn do bạn học Thẩm tài trợ, lớp trưởng lớp 07 nói bạn học Thẩm cũng sẽ đi, cho nên, chị nhất định phải đi.”
“Bạn học Thẩm kia có thật là tốt như chị nói không?” Phì Phì nghi ngờ trên đời này căn bản không có tồn tài người đàn ông tốt như Sắt Sắt nói.
Vừa nhắc đến bạn học Thẩm tốt, trên mặt Sắt Sắt lập tức phát ra hào quang bất bình thường, vẻ mặt say mê nói: “Đương nhiên, anh ấy cao lớn anh tuấn, hơn nữa còn khiến người ta có loại cảm giác rất sạch sẽ, bên trong nụ cười của anh ấy, có một sự dịu dàng trôi nổi, có lúc, ánh mắt của anh ấy ưu sầu như nước, em không biết ánh sáng trong mắt anh ấy sáng thế nào đâu, em không biết lúc anh ấy nhíu mày, loại khí chất này, có vị nam tính biết bao nhiêu,..….”
“So với Chu Xuyên kia còn tốt hơn?” mỗi lần nhắc đến đàn ông bên cạnh Sắt Sắt, Phì Phì chỉ biết lấy Chu Xuyên ra làm tiêu chuẩn.
“Đương nhiên tốt hơn so với Chu Xuyên!” Vẻ mặt ấy của Sắt Sắt như là nói: còn phải hỏi.
Vì để Sắt Sắt có thể tiếp cận bạn học Thẩm hơn, Phì Phì đồng ý Chủ nhật này sẽ cùng Sắt Sắt đi Đại Vân Sơn, Sắt Sắt mới cảm thấy thỏa mãn mà trở về phòng.
Bạn học Thẩm, bạn học Thẩm, Phì Phì nhớ đến cái tên này, trong lòng đột nhiên nghĩ, bạn học Thẩm này, hẳn sẽ không phải là Thẩm Dục Luận chứ? Không thể nào, bạn học Thẩm của Sắt Sắt người ta dịu dàng lại giàu tình cảm, phong lưu phóng khoáng, Thẩm Dục Luận kia đâu thể so sánh được, mặt thì đen, giống như mọi người đều nợ tiền anh ta vậy. Hơn nữa, trên đời này họ Thẩm, cũng nhiều. Nhất định, không phải.
Phì Phì tắt máy tính, ngủ khò khò. Sắt Sắt lại nghĩ đến Chủ nhật tuần này được cùng bạn học Thẩm đến Đại Vân Sơn, trong lòng kích động không thôi, Sắt Sắt đoán bạn học Thẩm cũng thích mình, ánh mắt của anh nhìn cô, dịu dàng như thế mà, có lẽ, nên cho anh chút cơ hội. Sắt Sắt tính toán xem phải làm sao gợi ý cho bạn học Thẩm. Sắt Sắt lớn như vậy, chi cần là đàn ông cô thích, miễn là cho chút gợi ý “Anh có thể đến theo đuổi em.”, tất cả đàn ông đều vui sướng mà nhào đến, trước giờ không có đàn ông nào là Sắt Sắt không giải quyết được.