Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 3




Thật ra thì Phì Phì cũng không nghĩ ra cách làm sao để Sắt Sắt vinh quang trở về trường, đành phải ôm lấy của cha các cô nghiên cứu, đang nghiên cứu hăng say thì thấy Sắt Sắt bước vào, liền hét lớn một tiếng: “Đừng làm ổn, em đang nghiên cứu .”

Sắt Sắt thấy Phì Phì thật sự cầm quyển *, cho rằng vẫn còn hi vọng, liền im lặng ngồi lật Tạp chí thời thượng ở đầu giường của Phì Phì.

Rốt cuộc Phì Phì ngẩng đầu lên, không khỏi tiếc hận nói: “Sắt Sắt, tình cảnh lúc này của chị đã không thích hợp với thắng chiến, địch chiến, công chiến, hỗn chiến kế hay là tịnh chiến kế rồi.”

*36 kế chia làm 6 bộ, mỗi bộ 6 kế. http://vi.wikipedia.org/wiki/Ba_m%C6%B0 ... k%E1%BA%BF

Xem để biết thêm thông tin chi tiết.

“Vậy chị thích hợp với chiến kế gì?”

Phì Phì nhìn ánh mắt mong chờ của Sắt Sắt, đau đớn hạ quyết tâm, nói ra hai chữ: “Bại chiến.”

“A!” Sắt Sắt hét lên một tiếng, ngã phịch xuống giường.

“Tóm lại, Mỹ nhân kế, Không thành kế, Phản gián kế, Khổ nhục kế, Liên hoàn kế đều không dùng được.”

“Vậy còn cái gì có thể dùng?” Sắt Sắt giống như nhìn thấy hi vọng, ngồi dậy lần nữa, nhìn Phì Phì.

“Tẩu vi thượng kế(chạy là thượng sách _ _!).”

“Tẩu vi thượng kế?” Sắt Sắt nghi hoặc.

Phì Phì gật đầu, quả quyết nói: “Đúng, chỉnh là Tẩu vi thượng kế.”

“Vậy chị không đến trường dạy học nữa sao? Bỏ việc sao?” Sắt Sắt lâm vào trình trạng mơ hồ.

Phì Phì lắc đầu, nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ưu điểm của Tẩu vi thượng kế là ‘Cần tránh thì tránh’, nếu Bạo Long đã soi thấy quần lót của chị, sự thật vô cùng chính xác, thì không còn cách nào thay đổi nữa. Vì vậy, chúng ta hãy tránh chuyện này, coi như chưa xảy ra gì cả, chị tiếp tục lên lớp của chị, coi Bạo Long cậu ta như là không khí, chị càng không chú ý cậu ta, cậu ta sẽ càng khó chịu trong lòng, đợi đến thời cơ chin mùi, chị mới hướng dẫn cậu ta ‘cải tà quy chính’.”

“Nhưng mà bạn học Thẩm…” Bạn học Thẩm mới đúng là thứ mà lòng của Sát Sắt không buông xuống được nhất, lỡ như bạn học Thẩm cũng biết chuyện này, Sắt Sắt làm sao không biết xấu hổ mà đối diện với anh ta.

“Bạn học Thẩm của chị là người khiêm tốn, lại là người đàn ông trưởng thành, không phải hai ngày này anh ta không có đến trường sao, sẽ không biết chuyện này đâu, sau này cho dù anh ta có đến, cũng sẽ không thảo luận với đám nhóc nam sinh về quần lót của cô giáo đâu, chị yên tâm đi.”

Sắt Sắt cúi đầu nghĩ nghĩ, coi như đồng ý với cách nói của Phì Phì. Lại nhớ đến chuyện Phì Phì vừa thăng chức làm quản lý, vì vậy hỏi: “Phì Phì, làm quản lý có khó khăn không?”

“Ừm, mỗi ngày làm không hết việc.”

“Ài, suốt ngày em cứ đánh đánh giết giết giống như nữ hiệp giang hồ, bận đến nổi chưa yêu đương gì cả. Em cũng hai mươi lăm tuổi rồi, mà còn chưa yêu, người khác nhất định nghĩ em có vấn đề. Em dứt khoát đừng làm quản lý gì gì đó, tìm một công việc nhàn nhã giống chị đi, giải quyết thật tốt vấn đề cá nhân của em, con gái mà, tuổi trẻ có được bao nhiêu năm, em kính dâng hết tuổi thanh xuân cho ông chủ của em, còn ý nghĩa gì nữa.”

Sắt Sắt đi ra ngoài, Phì Phì nghĩ lại lời Sắt Sắt nói, cũng không phải không có lý, năm nay cũng đã 25 tuổi rồi, vậy mà trên thực tế lại chưa từng trải qua yêu đương, quả thật có chút quá đáng. Mặc dù hiện tại Sắt Sắt không có bạn trai chính thức, nhưng tốt xấu gì thì người ta từ nhỏ đến lớn cũng đã trải qua N cuộc tình sóng to gió lớn, mà bây giờ cũng đang thích bạn học Thẩm, nhưng lại bị Thầy Chu cố chấp yêu mến nhiều năm. Phì Phì à, ngẫm lại nam sinh trước kia từng theo đuổi mình, hiện tại mỗi một người đều đã trở thành người trong mộng của kẻ khác, kiên trì nhất cũng chỉ kiên trì được một năm, cuối cũng vẫn bị Phì Phì kiên trì dọa chạy.

Nhưng mà Phì Phì cũng có hơi thích một người đàn ông trên mạng, nick name của người đàn ông là ‘Băng Thiên Tuyết Địa’, thậm chí không biết cả tên thật của anh ta, hai bên cũng chưa bao giờ hỏi tuổi tác mặt mũi của đối phương. Phì Phì không biết cái này có được tính là thích không. Ngay cả mặt còn chưa thấy qua, chắc là không tính đâu, nói không chừng đối phương là một ông già. Nhưng Phì Phì rất thích nói chuyện phiếm với anh ta, mấy ngày qua không có nói chuyện phiếm với anh ta, liền cảm thấy cả người không còn sức lực, anh ta giống như thuốc nghiện của cô vậy. Phì Phì còn đặt cho Băng Thiên Tuyết Địa này một cái danh hiệu đẹp đẽ là “Lam nhan tri kỷ”.

Sắt Sắt làm theo phương châm Tẩu vi thượng kế mà Phì Phì đã nói, nghiêng ngang bước vào trường, tiết thứ hai Quản lý nguồn nhân lực chính là tiết dạy của Sắt Sắt, Sắt Sắt vừa vào lớp khoa công xí 07, lập tức có một nam sinh nhìn Sắt Sắt cười ái muội, Sắt Sắt kiên trì coi bọn họ như không khí, nhưng không nhịn được chăm chú nhìn xuống phía dưới, xem bạn học Thẩm có đến hay không, cũng may, bạn học Thẩm vẫn chưa đến. Thật ra Sắt Sắt rất mong được nhìn thấy bạn học Thẩm, Sắt Sắt tựa như thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu, chỉ cần nhìn thấy anh ta, hoa trong lòng liền tỏa hương thơm ngát làm say lòng người. Nhưng đứng trước đầu sóng ngọn gió này, có lẽ không nên gặp bạn học Thẩm thì tốt hơn, nếu không để bạn học Thẩm biết sự kiện quần lót, chẳng phải là tổn hại phong nhã sao.

Hết giờ học, Bạo Long đi theo phía sau Sắt Sắt, vẻ mặt cợt nhã nói: “Cô Giả, em mời cô ăn cơm trưa, ngày đó là em không đúng, em nhận lỗi với cô.”

Sắt Sắt cố ý tỏ vẻ âm trầm, sau đó hiền lành nói: “Trò Long Tiểu Cảnh, biết sai có thể sửa thật sự là học trò ngoan, chuyện lần trước, cô cũng không để trong lòng, em cũng không cần áy náy, nhận lỗi thì không cần đâu, cô còn việc, đi trước nhé.”

Sắt Sắt đi xa, mới nghe thấy tiếng cười vang của một đám nam sinh ở sau lưng. Tiếng cười khiến cho lông tơ trong áo lót của Sắt Sắt đều dựng đứng cả lên.

“Sắt Sắt, bây giờ em cũng về sao? Anh đưa em đi một đoạn nhé.” Chu Xuyên mỉm cười tựa vào chiếc xe màu trắng của anh, nhìn như ngọn gió xuân ấm áp. Sớm đã có không ít nữ sinh ra khỏi phòng học ghé mắt nhìn Chu Xuyên. Chu Xuyên này, đẹp trai đến không gì sánh được, thông minh đến nỗi được người người ca ngợi, dường như đó chính là hoàng tử hoàn mỹ trong truyện cổ tích. Nghe đồn, 80% nữ sinh của học viện X thầm yêu Chu Xuyên, còn 20%, là quang minh chính đại yêu. Nhưng Chu Xuyên chỉ muốn một mình Giả Sắt yêu anh thôi thì tốt rồi, nhưng lại không được như mong muốn.

Sắt Sắt cảm thấy trong nụ cười của Chu Xuyên, có một loại hương vị khó lý giải, luốn khiến cho Sắt Sắt muốn chạy trốn. Chu Xuyên theo đuổi Sắt Sắt bảy năm, từ lúc Sắt Sắt 18 tuổi theo đuổi đến 25 tuổi, người trong cả thành phố này ai cũng biết Chu Xuyên theo đuổi Sắt Sắt suốt bảy năm mà không gặt hái được gì. Trong bảy năm này, Sắt Sắt yêu đương với người đàn ông khác, Chu Xuyên cũng chưa từng buông tha. Cho dù thế nào đi nữa thì anh ta vẫn trước sau như một mà đối xử tốt với Sắt Sắt, Sắt Sắt cần gì thì sẽ đưa đến, không quá nhiệt tình, nhưng tuyệt đối không che giấu vẻ thâm tình với Sắt Sắt, vì vậy mấy người bạn trai của Sắt Sắt đều bị Chu Xuyên dọa chạy hết. Bạn bè đều cười Chu Xuyên sang năm sau là 8 năm kháng chiến rồi, có phải cũng nên đánh thắng trận rồi không. Chu Xuyên để mặc cho bạn bè chê cười cũng không tỏ thái độ, dù sao đi nữa thì anh ta chỉ thích Sắt Sắt, anh ta cũng chí biết có cái lý lẽ chết tiệt này. Tình yêu Chu Xuyên dành cho Sắt Sắt, chính là đơn giản và thuần túy như vậy, trực tiếp từ con tim.

Có rất nhiều nữ sinh thích Chu Xuyên, nhưng không phải bắt đầu từ vẻ tuấn tú lịch sự của Chu Xuyên, mà bắt đầu từ việc anh ta một lòng si tình với Sắt Sắt. Vì vậy những nữ sinh của học viện X này vừa nghe nhắc đến cô Giả---Giả Sắt, đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da uống máu của Sắt Sắt. Nhưng mọi người lại sợ thầy Chu không vui, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có Đỗ Thi Nhu của khoa Ngoại ngữ là ngoại lệ, giữa đường giảng đạo với Sắt Sắt một hồi.

Buổi chiều Sắt Sắt còn có tiết, giữa trưa không cần về nhà. Vồn muốn đến thư viện trả sách trước, sau đó sẽ đi ăn cơm, không ngờ lại chạm mặt thầy Chu dưới lầu của khoa Quản lý. Sắt Sắt nghĩ đến tiếng một kêu lạnh lùng kia của Đỗ Thi Nhu, mà lòng vẫn còn sợ hãi. Vì sự an toàn sau này của mình, phải nhanh chóng phân rõ giới tuyến với Chu Xuyên.

Sắt Sắt mỉm cười thật thục nữ, nói: “Cảm ơn thầy Chu, chiều nay em còn có tiết dạy, không về nhà trước.”

Nói xong Sắt Sắt liền ba chân bốn cẳng chạy khỏi hiện trường. Dáng vẻ cười rộ lên của Sắt thật đẹp, có hai chiếc lúm đồng tiền, dung mạo như hoa. Chu Xuyên nhìn đến nụ cười của Sắt Sắt, đã không thể cất bước chân nữa rồi.

Tốt nhất là không nên chạm mặt với anh ta. Sắt Sắt nghĩ nghĩ, mở bước chân đi lên bậc thang để đến Thư Viện, lên tầng 2, vừa mới qua khúc cua, nghênh đón Sắt Sắt lại là nụ cười của Chu Xuyên. Ánh nắng mặt trời rọi xuống chia hành lang thành hai nửa bằng nhau. Chu Xuyên đứng bên nửa mang theo ánh sáng mặt trời kia, Sắt Sắt đứng bên nửa còn lại mang theo bóng tối, ánh mắt của Chu Xuyên dưới ánh nắng mặt trời, là một loại ấm áp sâu đậm, tựa như một hồ nước ấm, nhưng lòng Sắt Sắt lại không hiểu vì sao. Nữ sinh của học viện X thấy, nụ cười của Chu Xuyên thật sự là mê chết người, nhưng đến phiên Sắt Sắt thấy, thì lại là một nụ cười ‘âm hồn bất tán’(đuổi hoài không đi, đi đâu cũng gặp).

“Sắt Sắt, buổi tối cùng đi xem phim, được không?” Chu Xuyên lịch sự nói.

Quá xưa, Sắt Sắt nghĩ nghĩ, tùy tiện bựa đại một lý do: “À, tối nay em cùng Phì Phì chơi ma thú, em đã hứa với em ấy….”

Chu Xuyên vẫn cười, nói: “Anh mới hỏi Phì Phì rồi, em ấy bảo tối nay phải tăng ca, sẽ không chơi với em. Không phải vừa đúng lúc em không bận gì sao, buổi tối anh đến nhà em đón em nhé.”

Chu Xuyên cười bước đi, Sắt Sắt nghiến răng nghiến lợi kêu thầm một tiếng: “Phì Phì.”

Hết tiết dạy Sắt Sắt về nhà giúp bà Giả nấu cơm, Sắt Sắt rất giỏi việc bếp núc. Từ nhỏ đã thích đi theo bà Giả ra ra vào vào ở nhà bếp, bà Giả rất vui sướng. ngoại trừ học bà Giả làm món ăn gia đình, thì còn thích mua sách dạy nấu ăn, rảnh rỗi liền lấy sách ra nghiên cứu, Sắt Sắt về phương diện này còn là đặc biệt được trời ban, nhà họ Giả đến đời thứ tám, món ăn mà Sắt Sắt là ngon nhất, vì vậy nếu có khách đến nhà họ Giả, đầu bếp luôn là Sắt Sắt. Bạn bè thân thiết quanh Sắt Sắt, là Giai Mô của Trường mẫu giáo, dĩ nhiên bọn họ không biết mấy cái chuyện Sắt Sắt yêu sớm kia. Mặc dù bà Giả chưa từng lo lắng chuyện không gả được Sắt Sắt, nhưng mà cũng hi vọng Sắt Sắt có thể lấy được người đàn đối xử tốt với Sắt Sắt như Chu Xuyên vậy. Cha của Chu Xuyên là chiến hữu cũ với ông Giả, lúc Chu Xuyên tốt nghiệp đại học đến thành phố này làm việc, ông Chu nhờ ông Giả chăm sóc Chu Xuyên, không ngờ Chu Xuyên nhìn thấy Sắt Sắt, liền giống như con chuột nhìn thấy gạo, chỉ một chữ, yêu. Phụ nữ lớn tuổi đều biết, lấy người đàn ông đối xử tốt với mình mới là thật sự. Vì vậy Chu Xuyên đến nhà họ Giả, trừ Sắt Sắt, ba người còn lại của nhà họ Giả đều đối xử nhiệt tình với anh ta.

Sắt Sắt bưng một đĩa cá kho tàu lên bàn, Phì Phì mới vừa vào cửa, ngửi được mùi cá kho, nước miếng của Phì Phì đều đã chảy ra ngoài: “Sắt Sắt, hôm nay nấu cá kho tàu à, sao chị biết em muốn ăn cá vậy, hai ta đúng là ‘tâm hữu linh tê’(tâm ý tương thông) mà”

Phì Phì đang muốn bước qua ăn vụng một miếng cá kho trước, hơi giương mắt liền thấy Sắt Sắt đang u u ám ám nhìn mình, Phì Phì sửng sốt, nói: “Sắt Sắt, sao vậy? sao giống như em nợ chị cái gì vậy?”

“Không phải em tăng ca sao? Còn sớm vậy mà trở về rồi à!” Giọng điệu Sắt Sắt chất vấn.

“Em không có tăng ca thì ông chủ em mất hứng chứ? Sắt Sắt, sao chị so với ông chủ em còn đáng ghét hơn vậy?”

“Chị mặc kệ em tăng hay không tăng ca, vì sao em phải nói với Chu Xuyên hôm nay em tăng ca?”

Phì Phì càng khó hiểu nhìn Sắt Sắt nói: “Em nói với Chu Xuyên? Đã lâu rồi em chưa gặp lại Chu Xuyên, em nói gì với anh ta?”

Lúc này Sắt Sắt mới hiểu ra việc Chu Xuyện làm với mình. Chu Xuyên hoàn toàn biết rằng cô đang tìm lý do để cho có lệ với anh ta, nên mới chế ra chuyện Phì Phì tăng ca.

Ăn xong cơm tối, dưới sự thúc giục của người nhà, Sắt Sắt bất đắc dĩ đi theo Chu Xuyên ra ngoài. Ông Giả bà Giả cũng đến quảng trường khiêu vũ rồi.

Chỉ còn một mình Phì Phì ở nhà. Thật không còn sức lực, Phì Phì nhìn TV, rồi trở về phòng lên mạng. Nhìn xem Băng Thiên Tuyêt Địa có ở đó hay không. Thế nhưng lại không có ở đó, có một tia mất mát lướt qua trong lòng Phì Phì.

Đồng nghiệp Tô Vũ gửi tin cho Phì Phì: “Phì Phì, điện thoại tôi bị em sờ mó, mau, vì nó mà mặc niệm ba phút.”

Phì Phì đáp: “Đi là tốt rồi, cái cũ không đi, cái mới không đến, cái điện thoại nát kia của chị vậy mà cũng còn người mò đến, người nọ thật sự không có mắt.”

Vừa nói đến di động, Phì Phì mới nhớ đến trên tủ đầu giường của mình vẫn còn đặt chiếc di động kia,, Phì Phì đứng lên, mở tủ đầu giường, chiếc điện thoại Samsung màu đen lẳng lặng nằm ở đó.

“Không biết ma bệnh kia còn ở bệnh viện hay không, nếu không thì, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ bằng làm người tốt một lần, mang di động trả người ta thôi.” Nghĩ nghĩ Phì Phì liền thay quần áo, xuống gara tầng ngầm để lấy xe, đi thẳng đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Phì Phì cũng không biết người ta tên gọi là gì, cũng không biết người ta được điều trị ở khoa nào, chỉ biết là họ Thẩm, và thời gian nhập viện, nhưng điều này cũng khiến cho tiểu thư ở quầy phục vụ của bệnh viện người ta khó khăn, tiểu thư ở quầy phục vụ mất kiên nhẫn để Phì Phì chờ ở một bên.

“Thư kí Hồng!” Phì Phì hơi giương mắt liền nhìn thấy Thư kí Hồng vội vàng bước từ bên kia bước qua, Phì Phì quay đầu nói với tiểu thư ở quầy phục vụ: “Không cần kiểm tra!”

Liền đuổi theo thư kí Hồng.

“Thư kí Hồng, thư kí Hồng.” Phì Phì vừa đuổi theo vừa gọi.

Thư kí Hống vừa mới xoay người, nhìn thấy Phì Phì, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui sướng: “Giả tiểu thư, chúng tôi tìm tiểu thư thật cực khổ mà.”