Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 28




Thì ra An Tử Nghi đã sớm kêu người hỏi thăm chuyện Hách Thiên Thiên có bạn trai ở nước ngoài, hiện tại vẫn sống cùng nhau, An Tử Nghi vì việc này còn đặc biệt tìm người chụp ảnh Hách Thiên Thiên và bạn trai sống chung, dĩ nhiên bà nói với Thẩm Dục Luận là người khác chụp được rồi bắt chẹt nhà họ Thẩm, là bà ra giá cao mua được.

Thẩm Dục Luận vốn cho rằng An Tử Nghi có cách gì hay, không nghĩ tới bà ta lại vô liêm sỉ đê tiện như vậy, lại có thể bảo Thẩm Dục Luận mang hình này đến trước mặt ông Hách, như vậy ông Hách đuối lý, tự nhiên sẽ chủ động giải trừ hôn ước, và đương nhiên không trở mặt với nhà họ Thẩm, việc làm ăn đương nhiên cũng có thể tiếp tục.

“Dì An, con biết phải làm thế nào, dì đưa hết những tấm ảnh đó cho con đi.” Thật ra Thẩm Dục Luận muốn tương kế tựu kế trước tiên lấy hết những tấm ảnh này, tránh cho An Tử Nghi lại lấy những tấm ảnh này ra gây chuyện.

An Tử Nghi chỉ cho là Thẩm Dục Luận đồng ý với ý kiến của bà, lòng tràn đầy vui vẻ nói: “Được, ảnh chụp đó đều ở nhà, ngày mai dì kêu người đưa qua.”

Thẩm Dục Luận nói chuyện ảnh chụp với Hách Thiên Thiên, vốn là nhắc nhở cô sau này cẩn thận một chút, đừng lại để người ta bắt được điểm yếu, không ngờ Hách Thiên Thiên chẳng hề để ý nói: “Vậy có gì đâu, sao tôi không nghĩ đến chiêu này ta, vẫn là dì An có cách. Nếu không, cứ theo dì An đi, anh giao những tấm ảnh này cho cha tôi, tôi thêm mắm thêm muối ở nhà náo loạn một phen, nói không chừng chuyện chia tay của hai ta có thể có kết quả, là nhà chúng tôi có lỗi với nhà các anh, ba anh cũng sẽ không trách anh, dù sao hai anh trai kia của anh cũng không bằng anh, chỉ cần chuyện này không làm cha anh tức giận, địa vị của anh ở Dụ Thành cũng không bị ảnh hưởng.”

Thẩm Dục Luận không ngờ Hách Thiên Thiên còn rộng lượng thế này, chỗ nào cũng suy nghĩ cho anh. Anh là một người đàn ông sao có thể để phụ nữ chịu đựng vì anh, vì thế nói: “Thiên Thiên, như vậy không tốt, thanh danh của cô…”

Vừa nghe đến hai chữ thanh danh, Hách Thiên Thiên cười ngất, hồi lâu sau mới thở hổn hển nói: “Thẩm Dục Luận, tôi thật không ngờ hóa ra anh cổ hủ như vậy, không tưởng tượng nổi, cũng may tôi không phải sống cả đời với anh, nếu không thì thực bị anh hại chết. Thanh danh với không thanh danh gì chứ, tôi và người đàn ông tôi yêu sống với nhau, là thanh danh không tốt à? Hơn nữa, anh đưa ảnh cho ba tôi, chẳng lẽ ba tôi còn có thể mang nó đưa cho mỗi một tòa báo? Nói cho anh biết, ba tôi cũng giống anh, mọi chuyện đều nghĩ đến thanh danh trước, ông nhất định còn lo lắng cho thanh danh của tôi hơn là anh, cho nên anh yên tâm đi, ha ha.”

Giọng điệu của Hách Thiên Thiên khiến lòng của Thẩm Dục Luận thoải mái rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy như vậy không ổn, lại nói: “Thiên Thiên, như vậy không ổn, chúng ta vần nên nghĩ cách khác đi.”

Hách Thiên Thiên nghĩ ngợi, nói: “Thẩm Dục Luận, anh đúng là dài dòng, chờ anh nghĩ ra cách khác, chỉ sợ tôi đã phải kết hôn với anh rồi, sắp sang năm mới rồi. Vừa hết năm liền phải kết hôn với anh, mệt mỏi lắm, nếu không, anh gửi ảnh qua nhà tôi, tôi ở nhà giả mang thai, lại nói tôi mang thai con của Mark, xem ba tôi còn có thể thế nào? Năm đó chị hai tôi mang thai đứa con của ông chủ tiệm bánh ngọt kia, ba tôi là người truyền thống, cho rằng con cũng có rồi, liền để chị hai tôi theo anh rể. Chúng ta cùng làm, nhất định thành công, sau đó anh liền cùng Phì Phì của anh, tôi cũng cùng với Mark của tôi, tương lai trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, thật tốt mà!”

Hách Thiên Thiên thấy Thẩm Dục Luận còn đang do dự, mất hứng, chợt đứng dậy đẩy Thẩm Dục Luận, lớn tiếng nói: “Tôi nói đàn ông như anh sao lại thế này chứ? Tôi cũng nói ổn, anh còn cái gì không ổn? Chẳng lẽ anh thật sự muốn kết hôn với tôi? Tôi có thể nói cho anh biết, Hách Thiên Thiên tôi không phải Mark thì không lấy chồng!”

Thẩm Dục Luận thấy Hách Thiên Thiên nổi nóng, đành phải nói: “Vậy, cứ vậy đi.”

Thấy Thẩm Dục Luận cuối cùng cũng quyết định, Hách Thiên Thiên vui vẻ ôm Thẩm Dục Luận hôn lên mặt anh một cái, thấy bộ dạng Thẩm Dục Luận bị hôn đến quẫn bách, Hách Thiên Thiên cười to: “Nghe đồn chẳng phải phải con trai thứ ba nhà họ Thẩm có rất nhiều phụ nữ sao, sao bị hôn một cái đã thất thần như vậy rồi, xem ra lời đồn có nhầm lẫn.”

Thẩm Dục Luận không lên tiếng, Hách Thiên Thiên lại nói: “Phì Phì của anh cũng không tệ, chẳng qua cũng có nhiều đàn ông thích, anh hơi không cẩn thận một tý liền bị người ta đoạt mất, anh họ của bạn học tôi nhìn Phì Phì như hổ rình mồi!”

“Anh họ của bạn cô?” Thẩm Dục Luận nghe được có người chú ý đến Phì Phì, không nhịn được hỏi một tiếng. lập tức lại càm thấy mình quá lo được lo mất, từ khi nào thì Thẩm Dục Luận anh ghen tức vì phụ nữ chứ. Chỉ có phụ nữ tranh nhau giằng xé anh, nhưng ngày đó nhìn thấy Phì Phì mặc bikini bơi lội với người đàn ông khác, trong lòng Thẩm Dục Luận thật sự rất chua xót không có mùi vị. Giang Đào này còn chưa đuổi đi được, lại thêm một anh họ của bạn học gì đó đến.

“Đúng vậy á, anh ta tên Giang Đào, mặc dù về nước không lâu, nhưng anh nên biết anh ta, là cậu ấm của chủ tịch Giang của Điện tử Phúc Thái, con một của nhà họ Giang, quan hệ gia đình của nhà họ Giang người ta đơn giản hơn anh nhiều, cứ như vậy là con trai bảo bối của chủ tịch Giang, Giang Đào còn nói với tôi anh ta và Phì Phì là thanh mai trúc mã, tôi thấy Giang Đào người ta có ưu thế hơn anh.”

Thẩm Dục Luận có vẻ suy tư, Hách Thiên Thiên nói tiếp: “Tôi nói tình hình của tình địch với anh, anh cũng không cần cảm ơn tôi đâu, tôi chỉ vì anh có một Phì Phì để yêu, ngày nào đó cũng sẽ không chợt hối hận tìm đến nhà họ Hách chúng tôi đòi người, ha ha ha….”

Cứ như vậy, Thẩm Dục Luận và Hách Thiên Thiên nói xong, một người về nhà giả mang thai, một người cầm ảnh đến tìm ông Hách.

Giang Đào và dì Nguyệt Dung ngày mai cũng phải lên đường về thành phố N, ngày mai Phì Phì phải đi làm, vì thế tối ngày hôm trước liền đến khách sạn của dì Nguyệt Dung và Giang Đào chào tạm biệt.

Phì Phì từ phòng cùa dì Nguyệt Dung đi ra, bên ngoài hành lang có bốn thang máy, Phì Phì đi đến thang máy gần nhất, phát hiện thang máy vừa đi xuống, cuối cùng Phì Phì ấn nút của thang máy thứ tư.

Không biết từ đâu một cơn gió thổi tới, khiến Phì Phì cảm thấy hơi lạnh, ngày mai nên mặc thêm quần áo, chân Phì Phì vừa bước, thang máy trước mặt liền nhanh chóng đi lên.

Cửa thang máy mở, “Phì Phì, chờ anh đã.” Giang Đào vội chạy đến, bước một bước vào trong thang máy, cửa thang máy mới chậm rãi đóng lại: “Phì Phì, em gấp cái gì, còn sớm mà, anh mới về phòng lấy đồ, mẹ anh nói em đi rồi, may mà anh đuổi kịp.”

Phì Phì xoay người nhấn 1F, mới nói: “Anh Giang Đào, tự em về là được, không cần anh tiễn, anh chỉ cần trở về nói với mẹ em rằng em rất khỏe là được.”

Con số màu đỏ nho nhỏ không ngừng thay đổi, 20F, 19F, 18F,…..3F, 2F, 1F.

Giang Đào đưa tay ấn nút mở cửa, không có phản ứng, cửa thang máy không chịu mở ra. Phì Phì trừng mắt nhìn, đột nhiên, chữ đỏ của thang máy lại bắt đầu nhảy, -1F.

“Sao lại thế này?” Giang Đào vỗ hai cái vào thang máy, hét lên ầm ĩ: “Sao lại hỏng thế này?”

Ding một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Sau khi cửa thang máy hoàn toàn mở ra, liền có một cơn gió lạnh thổi vào, rất lạnh. Có thể nói bên ngoài thang máy tối đen như mực cũng không quá đáng, thật sự không có chút ánh sáng nào.

“Bên ngoài là đâu vậy?” Phì Phì đứng ở cửa thang máy, ló người nhìn bên ngoài tối đen như mực.

“Hình như trước kia là trung tâm thương mại dưới lòng đất, sau này bởi vì phòng tránh khu vực lệch nghiêng, không kinh doanh được nữa, liền đổi thành bãi đậu xe ngầm, dường như còn nói có tai nạn gì đó, nên không xây tiếp nữa.”

“Anh biết không ít nhỉ.” Phì Phì không quên chế nhạo Giang Đào, vừa nhấc chân liền định bước ra ngoài.

“Phì Phì, em đừng ra ngoài, đâu đâu cũng tối đen, chúng ta nên đi thang máy lên tầng 1 đi.” Giang Đào gọi Phì Phì lại.

Giang Đào ấn thang máy vài lần, cửa thang máy vẫn cứ không khép lại, xem ra, thang máy hỏng rồi. Giang Đào bất đắc dĩ nói: “Chúng ta gọi bảo vệ đi.”

“Đi tìm cầu thang an toàn, luôn có cầu thang đến tầng 1, miễn là leo đến tầng 1, thang máy này, biết phải đợi trong này bao lâu. Lúc này cũng lên lâu rồi.”

“Nhưng mà…”

Phì Phì nhanh chóng đi vào trong bóng đêm, quay đầu gọi Giang Đào: “Anh Giang Đào, đi thôi, không đợi đâu, lên cầu thang đi.”

Giang Đào đành phải đi cùng Phì Phì.

Ánh sáng của điện thoại di động ở phía trước ngừng chuyển động, Phì Phì dừng bước, Giang Đào vội đuổi theo.

“Anh Giang Đào, cầu thang lên lầu nằm ở chỗ nào vậy? Đoán chừng nơi này cũng không khác nhau mấy?” Phì Phì quay đầu hỏi Giang Đào.

Giang Đào nghĩ một lúc rồi nói: “Anh nhớ rõ góc Đông Bắc và góc Tây Bắc đều có cầu thang.”

“Vậy chẳng phải cách chỗ này rất xa sao? Tầng này sau lại rộng như vậy chứ.” Giọng Phì Phì nghe qua mang theo chút buồn bực, chuyện gì đây, tầng hầm âm u này, đã lâu không có người đến, vừa tối vừa ẩm, lại còn dậy mùi nấm mốc, làm Phì Phì rất khó chịu.

“Đúng vậy.” Thật ra Giang Đào chỉ cảm thấy cả người càng lúc càng ớn lạnh, không nhịn được mà rùng mình, thật ra chuyện thị trường kinh doanh không tốt mà anh ta nói với Phì Phì đều là giả, xảy ra hỏa hoạn mới là thật, lúc này vì khách hàng không kịp chạy thoát, bên trong đã có không ít người chết. Không nói với Phì Phì nơi này từng xảy ra tai nạn, là vì thấy nơi này tối đen như mực, sợ làm Phì Phì sợ hãi. Giang Đào cũng được coi như nhân vật không sợ trời không sợ đất, nhưng từ nhỏ chỉ sợ người lớn kể chuyện ma quỷ, lúc nhỏ tuy sợ hãi nhưng lại thích nghe, vừa nghe người ta nói đến chuyện ma quỷ lại muốn nghe tiếp nữa, nghe xong lại sợ muốn chết, vì chuyện này, Phì Phì cười anh ta bao nhiêu năm. Rất không dễ gì bây giờ trưởng thành, tạo hình tượng tốt đẹp trong cảm nhận của Phì Phì, không ngờ tối hôm nay lại muốn khiêu chiến giới hạn của anh. Phì Phì từng nói, ghét nhất con trai nhát gan, Giang Đào thề phải bỏ tật xấu này, không ngờ thân ở trong hoàn cảnh này vẫn sợ hãi.

Hai người ở trong bóng đêm sớm đã không nhận biết được phương hướng, vì thế hai người xuôi theo chân tường, nghiêng ngã lảo đảo đi tới. trước mắt vẫn là tối đen trống rỗng.

“Anh Giang Đào, tầng hầm này có phải lớn hơn tầng trệt trên lầu một chút không?” Phì Phì cảm thấy theo như diện tích các tầng trên lầu thì hẳn phải sớm đến cầu thang rồi.

“Anh nghĩ….có lẽ là vậy.” Lúc này hàm răng của Giang Đào đã va vào nhau cầm cập, gió lạnh trong tầng hầm, thổi vào kẽ hở xương sốt của anh đến lạnh ngắt.

“Anh lạnh à?” Phì Phì cảm nhận được tay Giang Đào lạnh lẽo.

“Không, không lạnh.”

Cuối cùng Phì Phì cũng tìm được lối ra, không nhịn được hô to một tiếng: “Ha ha, rốt cuộc cũng đến nơi.”

Không ngờ dọa Giang Đào nhảy dựng lên, thật ra Giang Đào sớm đã không chịu được nữa, bị một tiếng thét chói tai này của Phì Phì, quả thật vô cùng sợ hãi, mãi đến khi lên đại sảnh ở tầng 1, Phì Phì mới phát hiên sắc mặt của Giang Đào trắng bệnh, ứa mồ hôi lạnh.

Phì Phì nhớ đến chuyện trước kia Giang Đào sợ quỷ, không khỏi cười nhạo Giang Đào một lúc lâu rồi mới về, Giang Đào định đuổi theo muốn kiên trì đưa Phì Phì về, nhưng trải qua việc lúc nãy nên tinh thần cũng hoảng hốt. Phì Phì bảo anh lập tức trở về phòng, anh cũng không kiên trì nữa. Phì Phì còn cố ý gọi phục vụ đưa Giang Đào lên lầu, tránh cho anh một mình không dám đi thang máy, Phì Phì còn nhớ trước kia lúc Giang Đào sợ hãi thì không dám đi thang máy một mình.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Lời này là thật.

Ngày hôm sau, lúc Giang Đào phải đi thì Phì Phì đang đi làm, nhưng vẫn xuống lầu chờ nói lời tạm biệt Giang Đào.

Sắc mặt Giang Đào không tốt, xem ra tối cực kỳ sợ hãi, Phì Phì cũng không nhắc lại chuyện tối qua nữa, tránh cho Giang Đào thẹn quá hóa giận, đây là tử huyệt của Giang Đào, không thể điểm bùa.

Bất tri bất giác hai người đi vào trong rừng vải, những đóa hoa nhỏ màu đỏ đang nở rộ vui vẻ trong mùa đông, Phì Phì không biết hoa kia tên gì chỉ thấy bươm bướm xoay quanh hoa, bướm mùa đông ở Phương Nam, tung tăng nhảy múa, Phì Phì xoay người nói với Giang Đào: “Anh Giang Đào, em có người trong lòng rồi.”

“A…?” Giang Đào kinh ngạc: “Nhanh vậy đã thừa nhận thích anh rồi.”

“Anh Giang Đào, em nghiêm túc.” Phì Phì nghiêm túc nói: “Người trong lòng em là…”

“Được rồi, anh cũng nghiêm túc nói với em.” Giang Đào ngắt lời Phì Phì, giữ lấy bả vai Phì Phì, nghiêm túc nhìn Phì Phì: “Chừng nào em có thể đến Phúc Thái, chừng nào em có thể gả cho anh, đều được, anh chờ em.”

“Anh Giang Đào…”

“Được rồi, anh phải đến sân bay, những lời nhớ anh giữ lại nói trong điện thoại, anh đi trước.” Giang Đào dứt khoác xoay người, nhanh chóng rời đi, Phì Phì buồn bã nhìn bóng lưng ngày càng nhỏ của Giang Đào, cuối cùng ẩn mất tăm trong đám người.