Vô Cực Ma Đạo

Chương 9: 9: Sơ Nhập Sơn Môn 1





๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Lĩnh đưa một chiếc túi trữ vật nhỏ cho Đinh Hạo, phân phó: ”Cách dùng của túi trữ vật này ta vừa nói qua rồi, Bát Sí Tử Mãng cũng đã được ta ấn cho một đạo Huyền Băng phù, đảm bảo sẽ không thối rữa.


Ngươi để chỗ thịt Bát Sí Tử Mãng này túi trữ vật, mỗi ngày cho tiểu Bát Sí Tử Mãng ăn, bởi vì ngươi đã nuốt nội đan của Bát Sí Tử Mãng cho nên tiểu Bát Sí Tử Mãng này sẽ coi ngươi là người thân của nó, cho ngươi chăm sóc nó là rất chính xác rồi.

Nhớ kỹ là vô luận lúc nào cũng không được để tiểu Bát Sí Tử Mãng này trước mặt tu đạo giả khác, bản tính con người là tham lam, nếu phát hiện ra loại thiên địa kỳ thú này chắc chắn tu đạo giả sẽ ra tay cướp đoạt, đến lúc đó thì ngay cả chết cũng chẳng biết mình vì sao mà chết!Túi trữ vật là thứ đựng vật phẩm cơ bản của người tu đạo, cách sử dụng thì vừa rồi Trần Lĩnh đã nói qua, chỉ cần cầm túi trữ vật lên và tập trung tinh thần là có thể đưa vật phẩm vào bên trong.Hắn dễ dàng đem từng khối từng khối thịt của Bát Sí Tử Mãng vào trong túi trữ vật, lúc này mới phát hiện không gian trong giới chỉ nhỏ xíu này còn lớn gấp ba bốn lần sơn động hắn đang đứng, trong lòng không khỏi cảm thán sự thần kỳ của người tu đạo, cũng càng kiên định hơn với quyết tâm tu đạo của mình!Sư đồ hai người thu gom toàn bộ chiến lợi phẩm rồi chuẩn bị trở về Vô Cực Ma Tông.Tu vi của Trần Lĩnh hiện là Nguyên Anh trung kỳ, tuy có chút miễn cưỡng nhưng cũng có thể dùng phi kiếm đưa Đinh Hạo cùng bay đi, dù cho tốc độ không được nhanh lắm nhưng như vậy cũng đủ để cho Đinh Hạo được đại khai nhãn giới, cảm giác rất thích thú, quyết tâm tu ma lại kiên định thêm rất nhiều.Đinh Hạo lúc này mới biết nơi mình đang sống có dạng hình cầu, trên “quả cầu” này chỉ ba phần là lục địa, còn lại là đại dương mênh mông.

Lục địa được chia làm bốn khối lớn phân biệt ở đông tây nam nắc, các khối lục địa ngăn cách với nhau bởi biển cả mênh mông, ngoài ra xen giữa chúng còn có vô số đảo nhỏ.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Tổng đàn của Vô Cực Ma Tông nằm trên Đại Hồn sơn ở Tây lục địa, danh sơn ở Tây lục địa tuy nhiều nhưng nơi có lượng linh khí lớn và thích hợp cho người tu đạo dùng tu luyện lại khá ít.


Hơn nữa, trên Đoạn Hồn sơn cũng không phải chỉ có Vô Cực Ma Tông là môn phái tu chân duy nhất, các môn phái lớn nhỏ khác phải có đến hàng ngàn, tăng đa mễ thiểu (dịch nguyên nghĩa là “sư nhiều gạo ít”, các bạn có thể hiểu nôm na là “mật ít ruồi nhiều”) tranh đoạt đều ở trên này.Môn phái lớn nhất tại Đoạn Hồn sơn là Luyện Ngục Ma Tông, trên Trường Hận sơn là Thiên Sát Ma Cung và ở Hắc Vân sơn là Kiếm Ma Cung cùng xưng là Tam Đại Thánh Địa của Ma môn, mỗi một môn phái đều có hơn ngàn đệ tử, cao thủ như mây, mấy ngàn năm nay vẫn đứng vững ở vị trí chí tôn của Ma môn.Ngoài Luyện Ngục Ma Tông còn có mấy môn phái nữa gồm Âm Dương Hoà Hợp Tông, Huyết Sát Tông, Hắc Ma Tông, Thị Hồn Tông, Phù Chú Tông và Vô Cực Ma Tông là nổi danh và cùng nhau tu ma tại Đoạn Hồn sơn.Những tiểu môn phái này cứ một trăm năm một lần đều phải cống nạp cho Luyện Ngục Ma Tông một ít linh thạch, thiên tài dị bảo, luyện khí dụng cụ và các thứ khác thu hoạch được ở Đoạn Hồn sơn mới được tiếp tục tu luyện tại đây.Trong các phái này, Âm Dương Hoà Hợp Tông cùng Huyết Sát Tông là mạnh nhất, Hắc Ma Tông, Thị Hồn Tông và Phù Chú Tông đứng hàng thứ hai, còn Vô Cực Ma Tông là tông phái yếu kém nhất.Các môn phái kia đều có một người là Phân Thần trung kỳ cao thủ, một vài Phân Thần sơ kỳ cao thủ, còn Vô Cực Ma Tông môn nhân có tu vi cao nhất mới vượt qua Xuất Khiếu hậu kỳ, chuẩn bị tiến nhập Phân Thần sơ kỳ, bốn trưởng lão cũng chỉ ở Xuất Khiếu hậu kỳ, so với các môn phái khác thật lấy làm hổ thẹn.Hơn nữa Vô Cực Ma Tông cả thảy chỉ có mười môn nhân trong khi các phái khác đều hơn một trăm, thậm chí Âm Dương Hoà Hợp Tông còn có hơn năm trăm môn nhân.Do thực lực quá kém cỏi, môn nhân của Vô Cực Ma Tông khi hành sự rất cẩn thận, nếu một người không cẩn thận có thể gây họa diệt môn do người trong ma đạo khi hành sự chỉ quan tâm đến đạo hạnh, không nói đúng sai.


Chính vì vậy, đại môn của Vô Cực Ma Tông thường đóng kín, môn chủ Lý Nam Thiên cả ngày đều bế quan, dường như muốn trốn tránh, không muốn tự rước nhục về mình, luôn dặn dò môn nhân phải chăm chỉ tu luyện, không dính dáng đến thị phi, tránh đưa đến cho môn phái đại họa diệt môn.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.