๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- Thiên Tâm bảo giáp, trung phẩm pháp khí, giá thấp nhất bốn nghìn thượng phẩm tinh thạch!Lúc này Vương Thiên Hữu đã lấy ra vật phẩm được đấu giá cuối cùng.Câu này vừa dứt, liền đã nghe thấy trong phòng phát ra rất nhiều tiếng khinh thường.
Lẽ ra vật đấu giá cuối cùng phải là vật tốt nhất, nhưng Phi Kiếm Thiên Khấp trước đó so với nó rõ ràng là trân quý hơn rất nhiều, bởi vậy mọi người đều rất là khó hiểu.Nhưng Đinh Hạo lại phát hiện ra vật này vừa xuất hiện, người của vài đại tông phái đều lộ ra thần thái khẩn trượng thận trọng, liên hệ đến sự xuất hiện không hợp lý của vật này, liền hiểu ra bí mật của tiên giới kiếm quyết khẳng định là được giấu ở trong bảo giáp này.
Đây có thể là cách mà Tụ Bảo Tông vì hòa hoãn áp lực của các tông phái mà tận lực sắp xếp.Vừa đúng lúc này thì Phùng Tinh Nhiên lại liếc mắt ra hiệu cho Đinh Hạo, Đinh Hạo liền lập tức khẳng định mình phán đoán không sai, trong lòng cũng không khỏi có chút bối rối!Một lát sau thấy trong phòng vẫn huyên náo như cũ, thế nhưng lại không có ai ra giá, Đinh Hạo liền lập tức biết mọi người nghĩ gì.
Người không biết công dụng của vật này thấy nó giá cả quá cao, không tham gia đấu giá.Các đại tông phái tuy biết sự trân quý của nó nhưng nghĩ rằng dù có đấu giá thắng được nó, cuối cùng có thể có được bảo vật này hay không hết thảy đều phải xem thực lực, tịnh không phải là ai ra tay trước thì có lợi, cho nên người của vài đại tông phái đều không muốn phí công tiêu khoản tiền oan uổng này.Điều đó trực tiếp khiến cho tình huống khó xử này phát sinh, Vương Thiên Hữu xem ra đã đầy đầu mồ hôi rồi.
Vốn là Tụ Bảo Tông mang vật này ra đấu giá đã là chịu thiệt rất nhiều rồi, nhưng mà vật này lưu lại cũng không được, mà bán ra với giá thấp lại càng không phải là ý định của Tụ Bảo Tông, thấy tình huống như vậy trong lòng lại càng cấp bách.Mấy người của đạo ma các tông tự hồ như đã làm ra quyết định, không thèm nhìn đến ánh mắt cầu khẩn của Vương Thiên Hữu mà đều duy trì trầm mặc.- Bốn nghìn một trăm tinh thạch!Đúng lúc đang giằng co này thì một tiếng hô vang lên, lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người.Khi giọng nói vừa dứt, diện mạo của người này đã xuất hiện trong mắt của mọi người, chỉ thấy một lão già thân hình thấp bé, tướng mạo như chuột đang chẳng biết làm sao đứng ở một bên.Đinh Hạo vừa nhìn đã biết người này không biết nội tình, trong lòng thầm nói người này thật sự là đen đủi, không biết cái gì liền biến thành quỷ thế mạng.Người này thấy mọi người đều tập trung chú ý đến mình lại cảm thấy đắc ý, tựa hồ như làm được đại sự khó khăn gì, cố gắng đứng thẳng lưng lên, thân hình vốn là gầy nhỏ thoạt nhìn lại có chút uy phong .Vương Thiên Hữu lúc này ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
Nếu như không có ai tham gia đấu giá còn tốt, chiếu theo quy củ vật đó sẽ do Tụ Bảo Tông giữ lại, đến lúc đó sẽ cùng với vài tông phái thương nghị một chút, có lẽ còn có thể kiếm được chỗ tốt, thế nhưng lại không nghĩ đến có một kẻ ngốc lại tham gia đấu giá.Lúc này không khỏi hối hận vừa rồi sao mình không sớm một chút tuyên bố vật này không có ai mua, sau đó tiếp tục giữ vật này ở lại Tụ Bảo Tông.
Bây giờ thì hay rồi, người này đã xuất ra bốn nghìn một trăm tinh thạch, không thể không bán cho hắn, người này thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà Tụ Bảo Tông cũng không kiếm được chỗ tốt nào!Lão giả tướng mạo như chuột kia tựa hồ như là phi thường hưởng thụ ánh mắt ngước nhìn của mọi người, đứng một bên vô cùng đắc ý, ở bên này thanh âm vô lực của Vương Thiên Hữu đã vang lên:- Còn có ai ra giá cao hơn bốn nghìn một trăm tinh thạch không?Dừng lại một chút vẫn không thấy có ai hưởng ứng, lại đánh bất đắc dĩ nói:- Bốn nghìn một trăm tinh thạch lần một!Lại không có ai hưởng ứng, người của mấy tông phái đều tự hồ như cười mà không phải cười nhìn người kia!- Bốn nghìn một trăm tinh thạch lần thứ hai!Vương Thiên Hữu sắc mặt đau khổ như vừa chết cha chết mẹ vậy!Sắc mặt đau khổ của Vương Thiên Hữu lúc này cùng với vẻ mặt đắc ý của lão giả tướng mạo như chuột kia hình thành một cặp đối lập!- Bốn nghìn một trăm tinh thạch lần thứ ba! Đã như vậy bảo giáp này thuộc về vị bằng hữu kia!Vương Thiên Hữu thống khổ, ánh mắt tràn ngập thương tiếc nhìn người kia, sau đó bất đắc dĩ đi xuống khỏi đài, cả vài câu lễ nghi cũng quên mất không nói.Lão giả tướng mạo như chuột kia nghe thấy vậy lại càng hồng quang đầy mặt, tựa hồ như là rất có mặt mũi, nhưng nhìn xung quanh bốn phía lại thấy ánh mắt của mọi người đầy ý chế nhạo khinh thường.Duy nhất chỉ có các đại môn phái lại nhìn lão với ánh mắt nhìn như nhìn người chết..