๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- Bốn người Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương đã về tông chưa ?Thấy Đinh Hạo đã hỏi đến chính sự, Phùng Tinh Nhiên gật gật đầu, nghiêm mặt nói:- Rồi.
Bốn người đó lúc về tông môn toàn thân đằng đằng sát khí, xem ra là người của Thị Hồn tông chết trong tay bốn người này hẳn là không ít.
Cả một số môn nhân của Vô Cực Ma tông cũng không dám tiếp cận bốn người bọn họ.Dừng lại một chút, Phùng Tinh Nhiên do dự một hồi rồi mới hỏi:- Các ngươi rốt cuộc là vì sao lại hiếu sát như vậy ? Tựa hồ căn bản là không cần thiết.
Thị Hồn tông căn bản là cao thủ đã chết hết, cho dù lưu lại cũng không có uy hiếp gì với các ngươi.
Sao lại phải đuổi tận giết tuyệt như vậy ?Vừa nghe Phùng Tinh Nhiên nói như vậy, Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng nói:- Ngươi và ta đều là người trong Ma đạo, đạo lý thích giả sinh tồn ngươi hẳn là đã hiểu.
Huống chi đám người này nếu như không đuổi tận giết tuyệt, ai biết sau này bọn chúng sau này sẽ dùng quỷ kế gì để đối phó với người của bản tông.
Chuyện lần trước ngươi cũng biết rồi, nếu như ngay từ đầu chúng ta diệt tận gốc Thị Hồn tông kia thì ta và ngươi đã không gặp phải chuyện bị bốn người Thị Hồn tông đánh lén.
Nhổ cỏ không nhổ gốc, gió xuân vừa thổi lập tức lại mọc lên, đạo lý này ngươi hẳn phải hiểu được mới đúng !Nhưng thật ra trong lòng Đinh Hạo còn có một phần không nói ra: Nếu không đem những kẻ này thôn phệ thì đến năm nào tháng nào Vô Cực Ma tông chúng ta mới trở nên cường đại được như Luyện ngục Ma tông !Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên cũng có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Tới Vô Cực Ma tông, Đinh Hạo liền đi đến phòng mấy người Âm Vô Xương.
Trên đường đi thấy môn nhân của Vô Cực Ma tông đều chào hỏi vô cùng thiện ý, lại nhìn vẻ mặt bọn họ tràn ngập hưng phấn, Đinh Hạo cảm thấy những việc mình làm thời gian gần đây rốt cuộc cũng không uổng phí.Một lát sau, Đinh Hạo đi đến phòng bốn người Âm Vô Xương, mà Phùng Tinh Nhiên vẫn như cũ đi theo phía sau Đinh Hạo.
Đinh Hạo quay lại nhìn Phùng Tinh Nhiên, ý bảo nàng đi chỗ khác một lát, mà Phùng Tinh Nhiên lại làm bộ như không hiểu ý của Đinh Hạo, vô tội nhìn hắn nói:- Mắt ngươi chẳng lẽ bị cát rơi vào à ? Sao lại cứ nháy nháy mắt với ta như vậy làm gì ? Chẳng lẽ đã nhận ra bản cô nương thiên sinh lệ chất rồi sao ?Đinh Hạo lạnh nhạt nhìn Phùng Tinh Nhiên một lúc, sau đó nói:- Ngươi đi chỗ khác một lát đi.
Tuy ta không phải là muốn giấu diếm gì ngươi, nhưng có ngươi ở đây bốn ngươi này nói chuyện chắc chắn có chút mất tự nhiên.Nghe Đinh Hạo nói thẳng ra như vậy, Phùng Tinh Nhiên yêu kiều hừ lên một tiếng:- Ngươi cứ lén la lén lút, khẳng định là cũng với bốn kẻ kia bàn chuyện tà ác gì rồi.
Làm như bản cô nương đang đi phá ngươi không bằng !Phùng Tinh Nhiên tức giận thở hổn hển chạy đi chỗ khác.Thấy Phùng Tinh Nhiên đã đi chỗ khác, Đinh Hạo đến cửa phòng gõ vài tiếng thông báo, thấy cửa tự động mở ra mới bước vào.
Khi bước vào Đinh Hạo đã thấy Tử Mộc tam lão cũng đã đến đông đủ, Nhìn vẻ mặt vui mừng của bốn người, Đinh Hạo lập tức biết rằng việc Thị Hồn tông đã xử lý thỏa đáng.Thấy Đinh Hạo đi vào trong phòng, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương nhìn Hạ Trường Xuyên nháy mắt ra dấu, thân ảnh Hạ Trường Xuyên lập tức phiêu hốt di động xung quanh phòng, bắt tay bố trí trận pháp.Sau một lúc, Âm Vô Xương thấy Hạ Trường Xuyên đã bố trí cấm chế xong xuôi, trầm giọng nói :- Bẩm tông chủ, lần này đến Thị Hồn tông bốn người chúng ta đã không phụ lòng tin của Tông chủ, đã tiêu diệt triệt để đám tàn dư của Thị Hồn tông.
Hơn nữa tại Thị Hồn tông còn phát hiện ra một mật thất, chiếm được công pháp tu luyện cùng bảo vật của chúng.
Xin Tông chủ nhất xem qua !Gật gật đầu, Đinh Hạo cũng không trách cứ việc Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương gọi mình là “Tông chủ”, nhận lấy một cái trữ vật giới chỉ màu tím nhạt do Âm Vô Xương dâng lên, tâm thần chìm vào trong đó.Một lát sau, Đinh Hạo sắc mặt vui vẻ quay về phía bốn người Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương cười nói :- Làm phiền bốn vị trưởng lão rồi.
Lần này thu hoạch không đến nỗi tệ, các vị đã đem các vật phẩm thích hợp với mình phân chia nhau chưa ? Có cần ta chia lại cho các vị một lần nữa không ?Cười xòa mấy tiếng, bốn người liếc mắt nhìn nhau.
Mai Thiên Lý xấu hổ cười nói :- Bẩm báo tông chủ, có chút vật phẩm thích hợp bốn người chúng ta, chúng ta mỗi người lấy một món, nhưng không lấy nhiều.
Hy vọng tông chủ tha thứ cho !๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.