๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Thở hổn hển khi thấy nụ cười lãnh đạm của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên nói:- Hảo, bản cô nương nhớ kĩ câu này của ngươi rồi ! Nếu ngươi dám ở sau lưng ta tìm nữ tử khác, bản cô nương sẽ đem ngươi ngũ mã phanh thây ! Không đúng, là lục mã phanh thây ! ha ha !Vừa nghe Phùng Tinh Nhiên nói đến đây, không chỉ Đinh Hạo mà ngay cả hai người Liệt Sơn Niếp Thiên đều cũng lắc đầu cười khổ, nữ nhân này không gì là không dám nói !- Đừng làm ta mất mặt trước mặt mọi người !Lúc này Phùng Ngạo Thiên từ xa đi tới, ngăn Phùng Tinh Nhiên đang muốn nói tiếp lại.- Huyết Ma Liệt Sơn ?Nhìn thân ảnh cao gầy của Liệt sơn, Phùng Ngạo Thiên giọng kỳ dị hỏi.- Luyện ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên !Liệt Sơn cũng nhìn lại Phùng Ngạo Thiên đang đi tới.Hai người vừa dứt lời thì bắt đầu nhìn chằm chằm nhau, khí tức mãnh liệt của tuyệt thế cường giả đột nhiên tản ra xung quanh.Thấy khí thế hai người không ngừng tăng lên, Đinh Hạo trong lòng cả kinh.
Bây giờ vô luận thế nào, hai người hẳn phải là bạn chứ không phải địch, như thế nào mà vừa thấy mặt nhau thì lại như vậy ? Khí thế của hai người càng ngày càng cao, sắc mặt Đinh Hạo cũng theo đó càng lúc càng lạnh, trong mắt chợt lóe lên ám quang.Đang thầm tính toán thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Niếp Thiên, vẻ mặt Niếp Thiên như cười mà không phải cười, có vẻ không chút lo lắng giữa hai người sẽ xảy ra đại chiến.
Thấy Niếp Thiên như vậy trong lòng Đinh Hạo cũng bình tĩnh lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ chăm chú nhìn hai người, không biết từ lúc nào Nghịch Thiên Ma Kiếm đã xuất hiện trong tay.Hai người Phùng Ngạo Thiên và Liệt sơn lạnh lùng nhìn nhau, khí thế của cả hai đồng thời phát ra khiến toàn bộ không khí bốn phía bị ép lại, một lát sau hình thành hai cơn lốc từ phía sau hai người, ép hai người Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên đang đứng gần đó không thở nổi.Nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên tựa hồ mới phát hiện ra không khí có chỗ không ổn, chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Hạo giải thích:- Tiểu tặc ngươi sao lại nhìn cha ta với vẻ mặt này ? Ngươi đừng lo, đây là tật xấu của cha ta, chỉ cần thấy người khác tu vi cao thâm là người sẽ lập tức hưng phấn khác thường.
Bây giờ thấy Huyết Ma Liệt Sơn, người không nổi điên mới kỳ quái, ngươi yên tâm đi, người không có ác ý đâu !Nghe Phùng Tinh Nhiên nói ra lời này, Đinh Hạo đột nhiên nhận ra quả đúng như lời nàng nói, mặc dù hai người khí thế thao thiên đối chọi lẫn nhau nhưng không hề có chút sát khí, tựa hồ chỉ hai tuyệt đỉnh cao thủ này đang thử lẫn nhau mà thôi.Đến đây Đinh Hạo mới có thời gian xem xét xung quanh, bởi vì hai người đột nhiên nổi điên khiến cho không khí hoà hoãn ban đầu hoàn toàn tan vỡ, vô luận là người của Vô Cực Ma tông hay là Luyện Ngục Ma tông đều lộ ra thần sắc kinh ngạc khó hiểu, một lát sau lại lộ ra vẻ khẩn trương, tựa hồ chỉ cần Liệt Sơn và Phùng Ngạo Thiên động thủ thì sẽ lập tức gia nhập vòng chiến.
Chỉ có một vài người hiểu rõ tính tình của Phùng Ngạo Thiên thì lại buồn cười nhìn hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Phùng Ngạo Thiên đang mắt to trừng mắt nhỏ.Nhìn thấy khí thế của hai người vẫn đang ngày càng lên cao, Đinh Hạo đột nhiên có cảm giác hít thở ngày càng khó khăn, nhìn lại Phùng Tinh Nhiên thì phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sớm đã đỏ gay, tựa hồ sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ là hai mắt vẫn quật cường nhìn Đinh Hạo, không nói lời nào.Thở dài một hơi, Đinh Hạo biết nếu mình không lùi lại ngay thì Phùng Tinh Nhiên không chừng sẽ cùng mình ở trong đây, mà hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Phùng Ngạo Thiên bây giờ đã hoàn toàn quên hết tất cả mọi chuyện, sẽ không nhận ra thần sắc khác thường của Phùng Tinh Nhiên.
Nếu Phùng Tinh Nhiên gặp chuyện gì bất trắc, chính mình cũng không thể gánh vác nổi.Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo đưa tay ra nắm lấy ngọc thủ của Phùng Tinh Nhiên, trong nháy mắt kéo nàng ra khỏi khu vực đó.Phùng Tinh Nhiên thở dốc một hồi, sau đó tự nhiên cười cười quay sang Đinh hạo nói:- Ta đã biết là ngươi thể nào thương xót người ta, sẽ không để cho Tinh Nhiên chịu khổ mà !Cười khổ một tiếng, Đinh Hạo nói:- Sao lại phải như vậy chứ ? Cũng may là ta phát hiện ra sớm.
Nếu không phải là ta chú ý đến ngươi thì có phải là ngươi đã bị khí thế của chính lão tử của mình ép chết rồi không ?- Phì ! Mồm quạ đen, không nói được câu nào tốt.
Bản cô nương đã đoán chắc là ngươi thế nào cũng sẽ chú ý đến ta, nếu không thì sao lại cùng ngươi ở lại đó.
Nói thực đi, vừa rồi lúc ngươi cảm thấy hít thở khó khăn, có nghĩ đến an nguy của Tinh nhiên ta chút nào không ?๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.