Vô Cực Ma Đạo

Chương 188: 188: Thu Phục Nhân Tâm 3





๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- Sư môn đã vô sự, bọn tại hạ xin cáo lui.

Liệt lão bôn ba chặng đường dài đến Vô Cực Ma tông, nhất định là có chút mệt mỏi, bọn tại hạ không dám quấy rầy Liệt lão nghỉ ngơi nữa !Nói xong đánh mắt với ba người kia, e dè nhìn Huyết Ma Liệt Sơn một cái rồi rời khỏi phòng Đinh Hạo.Nhìn thấy bốn người rời đi, Đinh Hạo cất tiếng cười to, nói:- Liệt lão quả nhiên hung danh vang xa a ! Bất quá như thế cũng tốt, đã giúp cho chúng ta tiết kiệm không ít công sức !Vừa dứt lời, trữ vật giới chỉ lóe lên, lại có thêm vài loại vật phẩm nữa đột nhiên xuất hiện trong tay Đinh Hạo.


Nhìn Trần Linh, Hồ Thạc hai người, Đinh Hạo cười nói:- Sư phụ trong lòng sẽ không trách cứ đệ tử không đem pháp khí hiếu kính dâng tặng đấy chứ ? Ha ha, những thứ tốt nhất đệ tử đều lưu lại cho hai người đây !Vừa nói vừa đem vài loại thượng phẩm pháp khí đưa cho hai người bọn họ, dừng một lát rồi lại xuất ra hai viên đan dược do Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc luyện chế ra, sau khi đem công dụng nói ra kỹ lưỡng mới đưa cho hai người.Nhìn thấy hai người đem vật phẩm cẩn trọng thu hồi, Đinh Hạo lại lấy ra một trữ vật thủ trạc đưa cho Hồ Thạc, nháy mắt với hai người mấy cái, cười nói:- Tiểu tử không bạc đãi các vị chứ ? Hắc hắc, đệ tử trước khi ly khai tông môn đã có nói qua, nhất định phải nắm giữ Vô Cực Ma tông trong tay, hiện tại cũng đã thực hiện được rồi !Hồ Thạc chưa trả lời, Trần Lĩnh đã mặt mày hớn hở nói:- Hắc hắc, tiểu tử ngươi dấu diếm sư phụ ta đến khổ, thầy trò chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, tiểu tử ngươi cũng chưa từng đem bí mật gì chia sẽ cùng ta, rõ ràng là không tin tưởng vi sư rồi !- Hắc hắc, lúc ấy sư phụ vẫn nhìn tiểu tử đầy vẻ thèm thuồng, cùng người chia sẻ ư ? Chỉ sợ sư phụ lúc ấy lại muốn một mình thụ hưởng thôi !Đinh Hạo cười nhạo nói.Trần Lĩnh vừa nghe nói thế, cảm thấy vô cùng xấu hổ, đang muốn phản ứng, chợt nghe thấy một tiếng xé gió lao đến phía trên Vô Cực Ma Tông.- Đinh Hạo tiểu tặc, quay lại Đoạn Hồn sơn mà cũng không đi bái kiến bản tiểu thư, có muốn sống nữa hay không hả ?Trong không trung truyền đến tiếng hỏi tội của Phùng Tinh Nhiên.Đinh Hạo vốn đang cười hi hi đột nhiên sắc mặt cứng đờ, trong lòng thầm than không hay !Đinh Hạo kéo theo Phùng Tinh Nhiên đi đến khu tu luyện của Vô Cực Ma tông ở phía sau núi.Dọc đường đi, Phùng Tinh Nhiên trầm mặc không nói lời nào.

Đinh Hạo không rõ ý tứ thực sự của nàng là gì, cũng không dám mở miệng hỏi lung tung, chỉ biết lúng túng cắm đầu đi theo.Một lát sau, hai người tới một nơi an tĩnh, Phùng Tinh Nhiên bỗng dưng quay ngoắt đầu lại, Đinh Hạo lại càng hoảng sợ vì trông hai mắt nàng đang ngân ngấn toàn nước, thần tình vừa thống khổ lại vừa vui sướng.

Đinh Hạo từ trước đến giờ chưa từng thấy qua Phùng Tinh Nhiên lộ ra thần thái như thế, nhất thời có chút bối rối nói:- Nàng làm sao thế ? Vì sao lại thương tâm như vậy ?Vừa nghe hắn nói thế, Phùng Tinh Nhiên dường như càng thêm thương tâm, nhào vào lòng hắn, ấm ức nói:- Tất cả đều do tên nhẫn tâm nhà ngươi gây ra.


Yêu quái thúc thúc lúc trở về nói cho Tinh Nhiên nghe qua, ngươi bị Huyết Ma Liệt Sơn bắt mang đi, Tinh Nhiên lo ngươi sẽ bị y hạ độc thủ, đang định xin cha ra tay chủ trì công đạo, nhưng rồi lại nghe được tin ngươi đã trở về tông rồi…!Nghe Phùng Tinh Nhiên thuật lại mọi chuyện, một niềm cảm động vô cớ dâng lên trong lòng Đinh Hạo, hắn không kìm được xiết chặt lấy nàng vào trong lòng, giọng nói hết sức ôn nhu:- Đừng thương tâm nữa, ta làm sao có chuyện gì được.

Lúc trước không phải là ta đem mọi người từ trong tay Huyết Ma Liệt Sơn toàn bộ cứu ra hay sao ? Ta sao có thể ngu ngốc quay lại chui đầu vào lưới như thế được.Nhìn thấy nàng vẫn khóc rả rích không thôi, Đinh Hạo liền xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đẫm lệ của nàng, khẽ nói:- Được rồi, được rồi.


Ta bây giờ không phải là không có chuyện gì rồi sao, nàng đừng khóc nữa ! Trong lúc ta vắng mặt ở Đoạn Hồn sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước khi rời đi, không phải ta đã nhờ nàng chiếu cố cho tông môn ta rồi sao, vì sao hiện giờ lại để các tông phái khác khi nhục tông môn ta như vậy ?Nghe Đinh Hạo hỏi đến chính sự, Phùng Tinh Nhiên mới ngừng khóc, sau khi lau khô nước mắt, nàng liền khôi phục lại ngay dáng vẻ điêu ngoa như thường ngày.- Hừ, không biết gì thì đừng nói vớ vẩn, ngươi có biết bổn cô nương vì ngươi mà đắc tội với bao nhiêu người không?๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.