Vô Cực Ma Đạo

Chương 151: 151: Như Ý Toàn Bàn 2





๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Lời này của Niếp Thiên mới nói ra, bất luận là mấy trưởng lão trong Ma môn hay là người trong Đạo môn ai nấy mặt đều vui mừng.

Hận Địa nói:- Huyết Ma Liệt Sơn bây giờ tu vi đã bị giảm rất nhiều, cho dù là chúng ta một mình gặp lão hẳn là cũng không phải chịu thiệt trong tay lão.

Nếu như Nhiếp lão thật sự có thể biết được Huyết Ma Liệt Sơn ở nơi nào, đây thật sự là phương pháp rất tốt !Một đạo lam mang phát ra từ Ngự Thú Kính trong tay của Niếp Thiên, lam mang qua rồi, một con thú nhỏ giống hình con chuột có da màu tím thẫm phủ phục trong lòng bàn tay phải của Niếp Thiên.- Khứu Linh Thú ! Đúng là đã quên mất pháp bảo giữ nhà của Nhiếp lão rồi.

Có Khứu Linh Thú ở đây, muốn tìm được Liệt Sơn quả nhiên không khó.


Nếu đã như vậy, Nhiếp lão xin đi trước dẫn đường, lần này nhất định phải khiến cho Liệt Sơn mọc cánh cũng khó thoát !Hận Thiên cười to nói.Khứu Linh Thú là một loại sinh vật kỳ lạ có khứu giác nhạy bén dị thường.

Loài vật này tuy không có khả năng công kích mạnh, nhưng lại là một hảo thủ trong việc truy tìm.Nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, Niếp Thiên đưa tay chỉ về phía trước nói:- Huyết Ma Liệt Sơn ẩn thân ở hướng này.

Ồ, đại khái khoảng trăm dặm, mọi người có thể chia ra mà hành sự được rồi !Phương hướng vị trí Niếp Thiên nói so với phương hướng Tỏa Anh Hoàn trong tay Đinh Hạo xác định hoàn toàn giống nhau, mà cự ly cũng không sai chút nào !Quay đầu nhìn lại Đinh Hạo một chút, Niếp Thiên trầm giọng nói:- Đinh Hạo tiểu ca cùng với ta thành một tổ, hai vị trưởng lão thành một tổ.

Các vị có ý kiến gì không ?- Nhiếp lão an bài như vậy rất hợp ý ta, như vậy lần này Liệt Sơn gặp nạn rồi.

Đã như vậy, phu phụ chúng ta xin đi trước một bước !Trưởng lão Cừu Mãnh cười nói, nói xong tlền cùng với Chu Vân đạp không bay đi !Mắt thấy Luyện Ngục Ma tông đã đi trước một bước, mọi người cũng lập tức chia ra bay thẳng lên trời, nhắm theo khu vực Huyết Ma Liệt Sơn đang ở nhanh chóng bay đến, một lát sau đều đã không thấy tung tích đâu nữa !Lúc này Niếp Thiên cười nhìn Đinh Hạo nói:- Mọi người đều đã đi hết cả rồi, lẽ nào tiểu ca còn muốn ta phải mang ngươi bay đi sao.

Ha ha, tuy không biết ngươi đã tu được đến Nguyên Anh kỳ hay chưa, nhưng chỉ bằng thanh kiếm trong tay ngươi cũng đã đủ cho ngươi có năng lực phi hành rồi.

Lại còn cần ta động thủ nữa sao ?- Nào dám làm phiền Nhiếp lão.


A a, Nhiếp lão chớ trách tiểu tử đã không nói trước gì cả đã tự tiện tiến vào Di Thiên Chiểu Trạch, tiểu tử thật có nỗi khổ bất đắc dĩ trong đó !Đinh Hạo cất tiếng thỉnh tội.Đưa tay gạt ngang, Niếp Thiên cắt ngang lời Đinh Hạo, cất tiếng:- Vô luận ngươi có chuyện gì, ta đều không có quyền hỏi tới, nhưng một khi ngươi đã tiến nhập vào Di Thiên Chiểu Trạch, chỉ bằng vào giao tình giữa ta với ngươi, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn !- Nếu đã như vậy, Đinh Hạo xin được tạ ân Nhiếp lão trước !Đinh Hạo khom người nói.

Nói rồi liền ngự Nghịch Thiên Ma kiếm, theo sau Niếp Thiên hướng về khu vực Liệt Sơn đang ở bay đi !Hai người đi được nửa ngày rồi, Đinh Hạo mới mở miệng nói:- Nhiếp lão chuyến này lẽ nào cũng vì Tiên Giới Kiếm Quyết mà đến.

Với tu vi Huyết Ma Liệt Sơn khi cố gắng tu thử kiếm quyết này, công lực không những không tiến mà còn thối lui.

Nếu như cùng là người trong Ma môn, Nhiếp lão có nắm chắc có thể hiểu được kiếm quyết không ? Đừng để đi vào vết xe đổ của Huyết Ma Liệt Sơn mới được !Bởi vì Đinh Hạo biết Thiên Yêu Niếp Thiên là một người hào sảng không cấm kỵ, nên những lời này nói ra cũng không chút cố kỵ.Lắc lắc đầu, Niếp Thiên nói:- Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Huyết Ma Liệt Sơn dù sao cũng là dạng cao thủ thành danh lâu năm, tu luyện kiếm quyết rồi cho dù không tiến được bước nào, cũng tuyệt không thể thối lui mới đúng.


Ta khẳng định trong chuyện này có ẩn tình ! Bất quá lần này ta tiến đến, đoạt được bảo vật đương nhiên là tốt nhất, nhưng chỉ cần không để cho kiếm quyết bị những người trong Đạo môn chiếm được thì cũng có thể xem là đã đạt được mục đích rồi !Niếp Thiên thật không hổ danh là Thiên Yêu, người này chỉ bằng phán đoán đã đoán ra được quá nửa sự thật, khiến Đinh Hạo kinh hãi vô cùng.

Ngày đó ở trong sơn động, tự mình đã nói những lời giả dối, khẳng định là lão cũng sẽ không tin hoàn toàn.

Cũng may lão không có chứng cớ gì, nếu không chính mình cũng không thoát khỏi bị liên quan !Nghĩ đến điều này, Đinh Hạo lại nghi hoặc nói:๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.