Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 9: Lục Tuyết Kỳ




Sang ngày thi đấu thứ hai, Trương Tiểu Phàm gặp Sở Dự Hồng của Triêu Dương Phong, nhờ có Phệ Hồn Bổng Trương Tiểu Phàm đã đánh bại Sở Dự Hồng mà không gặp khó khăn gì.

Lâm Phong thì gặp một đệ tử của Thông Thiên Phong và cũng thắng một cách nhanh chóng.

Đến cuối ngày, Đại Trúc Phong có 4 người vào vòng sau là: Tống Đại Nhân, Lâm Phong, Điền Linh Nhi, Trương Tiểu Phàm. Điền Bất Dịch và Tô Như cũng khá bất ngờ về thành tích của Trương Tiểu Phàm nhưng cũng không nghi ngờ gì, chỉ tin là do may mắn.

Sang ngày thi đấu thứ ba chỉ còn lại 16 người. Tống Đại Nhân gặp một vị sư huynh Thông Thiên Phong có cấp độ cao hơn nên đã thua cuộc. Điền Linh Nhi gặp phải Lục Tuyết Kỳ nên cũng đã thua cuộc dù đã cố hết sức. Trương Tiểu Phàm gặp Bành Xương của Phong Hồi Phong, nhờ Phệ Hồn Bổng Trương Tiểu Phàm đã chật vật giành được chiến thắng.

Đối thủ của Lâm Phong ngày hôm nay là một vị sư huynh ở Lạc Hà Phong, người này tuy đã rất cố gắng nhưng cũng không chịu nổi một kích từ Thái Dương thần kiếm của Lâm Phong, trong tích tắc cả người và pháp bảo đã văng ra khỏi võ đài. Các đệ tử quan sát trận đấu đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh, pháp bảo chưa ra khỏi vỏ mà đã mạnh như vậy thì khi ra khỏi vỏ sẽ cường đại đến mức nào. Chỉ trong vòng 3 trận đấu, tên tuổi của Lâm Phong đã nổi như cồn, Lâm Tiểu Phong đã trở thành một trong những thí sinh mạnh nhất trong Thất Mạch Hội Võ lần này.

Cuối ngày, Đại Trúc Phong có Trương Tiểu Phàm và Lâm Phong vào vòng sau, đối với Lâm Phong thì mọi người không có ý kiến gì vì trình độ của hắn đã ngang cơ Điền Bất Dịch rồi, nhưng Trương Tiểu Phàm thì lại khác, từ đầu tới giờ hắn cứ như một con ngựa ô bị xem thường nhưng hết lần này đến lần khác giành chiến thắng, mọi người đã bắt đầu nhìn Trương Tiểu Phàm với con mắt khác.

“ Lão thất, lão bát, các con làm tốt lắm, đã vào đến vòng 8 người rồi, Đại Trúc Phong của chúng ta có đến 2 người, rất tốt” Điền Bất Dịch cười không khép được mồm.

“ Tiểu Phàm, con cũng không cần cố sức quá, con vào đến vòng này là đã rất giỏi rồi” Tô Như vỗ nhẹ vai Trương Tiểu Phàm nói.

“ Thật không ngờ tiểu Phàm ngươi giấu diếm xâu như vậy, hại lão lục ta thua độ” Đỗ Tất Thư cười khổ nói.

“ Còn dám nói, lục sư huynh phải tin tưởng vào tiểu Phàm chứ, tiểu Phàm, đệ làm tốt lắm” Điền Linh Nhi đấm nhẹ lên ngực của Trương Tiểu Phàm.

“ Đệ... đệ sẽ cố gắng hết sức mình” Trương Tiểu Phàm kích động nói.

Sang ngày thi đấu thứ tư, tám võ đải trên quảng trường đã dỡ đi mất 4 cài, 4 võ đài còn lại sắp xếp theo hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.

Nhóm người Lâm Phong đi vào quảng trường thì người bên Phong Hồi Phong đi đến.

“ Tăng Sư huynh, mạnh giỏi nha” Điền Bất Dịch cười chào hỏi.

“ Chào Điền Sư huynh, nghe nói môn đệ quý chi có một thiên tài tên Trương Tiểu Phàm, hôm qua đấu với tên đồ đệ vô dụng Bành Xương của ta, đánh cho y trọng thương gần chết” Tăng Thúc Thường trầm ngâm nói.

“ Đâu có, sư huynh quá khen” Điền Bất Dịch cười cười nói.

“ Ta không nhìn ra tuyệt nghệ thâm tàng của đệ, thật xấu hổ, ta đã hại Bành Sư huynh” Tăng Thư Thư gương mặt nghiêm nghị, lạnh nhạt nói với Trương Tiểu Phàm rồi nhanh chóng rời đi.

Trương Tiểu Phàm lúng túng không biết nói gì cho phải.

“ Coong... coong... coong” tiếng chuông báo hiệu trận đấu vòng thừ 4 đã chính thức bắt đầu. Lâm Phong cùng Trương Tiểu Phàm cũng lần lượt đến vị trí võ đài của mình.

Trận này, Trương Tiểu Phàm được xếp đấu với Thường Tiễn ở Thông Thiên Phong nhưng do bị thương nặng trong trận đấu kịch liệt với Tống Đại Nhân ở Vòng 3 nên Thường Tiễn đã bỏ cuộc. Trương Tiểu Phàm được xử thắng cuộc, mọi người âm thầm cảm khái tiểu Phàm quá may mắn.

Lục Tuyết Kỳ được xếp thi đấu với một sư huynh ở Lạc Hà Phong và cũng dễ dàng chiến thắng.

Tại võ đài thứ ba, Tề Hạo gặp phải Lâm Kinh Vũ cũng Thông Thiên Phong, do chênh lệch cấp độ Lâm Kinh Vũ đã thua cuộc tuy đã rất cố gắng.

Ở võ đài cuối cùng, Lâm Phong gặp Tăng Thư Thư của Phong Hồi Phong, vì sự việc của Trương Tiểu Phàm nên Tăng Thúc Thường rất giận dữ người bên Đại Trúc Phong, ra yêu cầu cho Tăng Thư Thư phải cố hết sức.

“ Tiểu đệ Tăng Thư Thư, Phong Hồi Phong, xin được chỉ giáo” Tăng Thư Thư nghiêm mặt nói.



“ Lâm Tiểu Phong, Đại Trúc Phong, xin được chỉ giáo” Lâm Phong cũng chào đáp lễ.

Tăng Thư Thư đã được Trương Tiểu Phàm giới thiệu về Lâm Phong và biết được tu vi của Lâm Phong đã xa xa vượt trên mình, hắn biết khó có khả năng thắng được Lâm Phong nên chắp tay nói.

“ Lâm Tiểu Phong sư huynh, ta biết khó có thể thắng được huynh nhưng ta muốn thua một trận thống khoái, vì vậy huynh hãy trổ hết tài nghệ để cho ta biết trình độ của bản thân”

Lâm Phong cũng rất ngạc nhiên khi Tăng Thư Thư nói như vậy, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cười nói.

“ Được, Tăng huynh hãy cẩn thận” hắn vừa nói vừa rút Thái Dương thần kiếm ra khỏi vỏ. Thái Dương kiếm ra khỏi vỏ cũng giống như mặt trời ra khỏi mây, thanh kiếm sáng rực cả quảng trường, y hệt như một mặt trời thứ hai vừa xuất hiện vậy. Các đệ tử quan sát bất giác phải lấy tay che mắt lại.

“ Quả thật là thần binh” Đạo Huyền chân nhân và các thủ tọa các chi phái cũng đều trầm trồ thán phục trước Thái Dương thần kiếm.

“ Thần kiếm đã ra khỏi vỏ, lời đồn quả không sai, Tăng Thư Thư ta thua dưới kiếm này cũng không oan” nói xong Tăng Thư Thư điều khiển Hiên Viên kiếm đánh tới, thế kiếm đến như gió lốc. Lâm Phong thấy thế thì đánh ra một kiếm, một làn sóng lửa từ Thái Dương kiếm bay ra, hướng đến Hiên Viên kiếm. Hiên Viên kiếm thế đến tuy rất mạnh nhưng đã bị làn sóng lửa này đánh bật, sau khi đánh bật Hiên Viên kiếm, làn sóng lửa vẫn còn chưa tiêu tán mà đánh thẳng về phía Tăng Thư Thư.

Tăng Thư Thư hốt hoảng vội bắt pháp quyết, một vòng thái cực xuất hiện che chắn ngay trước mặt hắn.

“ Két két” làn sóng lửa va chạm vào thái cực đồ phát ra những tiếng đinh tai. Tăng Thư Thư bị làn sóng lửa ép đến lùi về phía sau từng bước. Vòng thái cực che chắn cho hắn có vẻ ngày càng không chịu nổi nữa.

“ Uỳnh” vòng thái cực đã bị vỡ tan tành, Tăng Thư Thư bị đánh văng xuống võ đài. Vị trưởng lão sau khi kiểm tra thì công bố Lâm Phong thắng cuộc.

“ Thần binh ra khỏi vỏ thật quá cường đại, một kích tất sát” Các đệ tử quan sát trận đấu âm thầm kinh hãi, bọn họ cảm giác nếu rơi vào trường hợp như Tăng Thư Thư thì không biết sẽ như thế nào, phải biết là kích hoạt phòng ngự vòng thái cực đồ chứng tỏ tu vi của Tăng Thư Thư đã cao hơn hẳn bọn họ.

“ Thư Thư, con không sao chứ” Tăng Thúc Thường lo lắng hỏi.

“ Con không sao thưa cha” Tăng Thư Thư cười đáp.

“ Cám ơn Lâm tiểu Phong sư huynh đã nhẹ tay” Tăng Thư Thư hướng Lâm Phong chắp tay nói.

“ Tăng sư huynh khiêm tốn rồi” Lâm Phong cười đáp.

Vòng đấu thứ 4 đã kết thúc, bốn người tiến vào vòng sau đó là: Tề Hạo, Lục Tuyết Kỳ, Lâm Phong và Trương Tiểu Phàm.

“ Chúc mừng chi phái Điền Sư huynh có hai thiên tài xuất chúng” các vị trưởng lão Thanh Vân môn luôn miệng chúc mừng Điền Bất Dịch và Tô Như.

“ Cám ơn các sư huynh quá khen” Điền Bất Dịch và Tô Như lễ độ nói.

Trên lôi đài, bốn người bọn Lâm Phong đứng xếp hàng ngang, trước mặt họ là Đạo Huyền chân nhân và Thương Tùng đạo nhân. Dưới đài, gần một nghìn người Thanh Vân môn đang đứng vây quanh, ngồi hàng đầu là thủ tọa và trưởng lão các chi phái, bên dưới là các đệ tử, bọn họ đang bàn tán, chỉ trỏ bốn người đứng trên đài.

Lâm Phong quan sát ba người đứng cùng với mình, trong đó Lục Tuyết Kỳ vẫn lạnh lẽo băng giá, Tề Hạo thì tiêu sái đỉnh đạc, chỉ có Trương Tiểu Phàm thì lại ra vẻ rất lúng túng, ngượng ngùng, thấy vậy Lâm Phong huých nhẹ tiểu Phàm, ra hiệu cho hắn.

“ Cứ tự nhiên đi, tiểu Phàm”

“ Vâng... vâng, thất sư huynh”

Sau khi Đạo Huyền chân nhân chúc mừng và khen ngợi bốn người xong thì Thương Tùng đạo nhân nói: “ Ngày mai tỷ thí, Trương Tiểu Phàm Đại Trúc Phong đấu với Tề Hạo Long Thủ Phong, Lâm Phong Đại Trúc Phong đấu với Lục Tuyết Kỳ Tiểu Trúc Phong”.

Phân chia xong xuôi, bốn người Lâm Phong ra về, các đệ tử Đại Trúc Phong xúm lại chúc mừng Lâm Phong và Trương Tiểu Phàm đạt được thành tích cao. Đến khi rời khỏi Lâm Phong vẫn cảm giác được đôi mắt xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lẽo đang quan sát hắn.

Ngày thi đấu cuối cùng cũng đã đến, trên Vân Hải chỉ còn hai lôi đài, ở hai hướng Đông và Tây. Lâm Phong đang đứng ở lôi đài phía Đông, đối diện trước mặt hắn là Lục Tuyết Kỳ đẹp tựa thiên tiên nhưng rất lạnh lùng.

Số người quan sát trận đấu này đông hơn nhiều so với trận của Tề Hạo và Trương Tiểu Phàm, mọi người đều muốn quan sát trận chiến của các thần binh là Thiên Gia và Thái Dương thần kiếm, ngay cả Đạo Huyền chân nhân và đa số các thủ tọa các chi phái đều đang quan sát trận đấu này. Các đệ tử xầm xì bàn tán về khả năng của trận đấu, thần binh nào sẽ giành chiến thắng, bởi vì cả hai người nắm giữ hai thần binh này đều là tuyệt thế thiên tài của Thanh Vân môn, đều vô cùng mạnh mẽ. Một số người quan sát các trận đấu của Lâm Phong thì lại thiên về khả năng Lâm Phong sẽ thắng, một số khác lại thiên về Lục Tuyết Kỳ, nhưng tất cả đều nhận thấy rằng Lâm Phong và Lục Tuyết Kỳ rất giống nhau.

Lâm Phong nhìn lên gương mặt của Lục Tuyết Kỳ, trong ánh nắng khuôn mặt của nàng quả thật tuyệt mỹ và lộng lẫy, Lục Tuyết Kỳ thấy Lâm Phong nhìn mình cũng nhìn lại, hai đôi mắt lại nhìn nhau lần nữa.

“ Trận chiến bắt đầu”

Tiếng chuông vang lên vang vọng báo hiệu trận đấu diễn ra, mọi người im lặng quan sát.

Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi, nàng đã nghe nói người trước mặt này rất mạnh, hắn được xưng là thiên tài ngàn năm có một của Thanh Vân Môn, nàng không thể xem thường, chỉ cần thắng hai trận nữa thôi thì nàng có thể thực hiện được ước mơ của bản thân, cũng như kỳ vọng của sư phụ, nàng phải thắng.

“ Lục Tuyết Kỳ, đệ tử Tiểu Trúc Phong, xin được chỉ giáo”

“ Tại hạ Lâm Tiểu Phong, Đại Trúc Phong, xin được chỉ giáo”

Lục Tuyết Kỳ lăng không mà đứng rồi rút ra Thiên Gia thần kiếm, thanh kiếm xanh biếc tỏa ra hào quang vạn trượng, nàng bắt kiếm quyết, Thiên Gia như một con rồng xanh bay thẳng đến Lâm Phong với tốc độ kinh khủng. Lâm Phong tâm niệm, lập tức Thái Dương kiếm rời khỏi vỏ, thanh kiếm sáng rực như mặt trời bay đến đón đỡ Thiên Gia.

Thiên Gia tuy thế đến rất mạnh nhưng đã bị Thái Dương kiếm chặn lại, Thiên Gia và Thái Dương kiếm va chạm vào nhau phát ra những tiếng ầm ầm, đinh tai nhức óc trên không trung. Cho dù Thiên Gia có cố thế nào cũng không thoát khỏi sự bám đuổi của Thái Dương kiếm. Cuối cùng Thiên Gia đã bị Thái Dương kiếm đánh bật trở về. Lục Tuyết Kỳ vội vả giơ tay nắm lấy Thiên Gia, vạn đạo lam quang từ Thiên Gia phát ra, Lục Tuyết Kỳ thân kiếm hợp nhất bay thẳng lên không trung.

Trong phút chốc vạn đạo lam quang đánh thẳng xuống Lâm Phong nhưng đã bị Thái Dương kiếm đập tan hết. Vạn đạo lam quang từ từ tập hợp thành cột sáng rất lớn lại đánh xuống một lần nữa, khí thế như bài sơn đảo hải nhưng một lần nữa lại bị Thái Dương kiếm đập tan.

Lục Tuyết Kỳ tay nắm Thiên Gia, lơ lửng trên không trung, bên miệng nàng từ từ chảy ra một dòng máu tươi. Nàng biết rằng nàng đang đấu với một đối thủ cấp độ hơn xa nàng, nhưng nàng không cam tâm, nàng muốn thực hiện ước mơ của mình, nàng không thể thua cuộc.

Lục Tuyết Kỳ răng ngà cắn chặt, cố gắng chịu đựng cơn đau từ thân thể, tay bắt pháp quyết, chân đạp bộ thất tinh, bước liền bảy bước trên không trung, Thiên Gia đâm thẳng lên trời, miệng niệm chú ngữ:

“ Cửu Thiên Huyền Sát, Hóa Vi Thần Lôi, Hoàng Hoàng Thiên Uy, Lấy Kiếm Dẫn Chi”

Bầu trời bỗng nhiên trở nên đen kịt, mây đen giăng kín, gió lốc nổi lên ầm ầm, sấm nổ đùng đùng, chớp giật liên hồi.

Đạo Huyền chân nhân và các trưởng lão, thủ tọa các chi phái khi thấy cảnh này ai nấy cũng kinh hãi, mọi người hướng về phía Thủy Nguyệt Đại sư.

“ Thần kiếm ngự lôi chân quyết!, ngươi thật là dạy tốt đồ đệ” Điền Bất Dịch tức giận nói.

Thủy Nguyệt Đại sư không chú ý lời nói của Điền Bất Dịch mà lo lắng nhìn lên bầu trời.

Từng dòng lôi điện đánh xuống Thiên Gia, tích tụ năng lượng khổng lồ trên lưỡi kiếm. Lúc này Lục Tuyết Kỳ đã muốn không chịu nổi, cũng may trên tay nàng có Thiên Gia chịu hết phần lớn áp lực nếu không thân thể đã bạo tạc.

Lâm Phong thấy tình cảnh của Lục Tuyết Kỳ cũng âm thầm nhíu mày, hắn vội vã phi thân hướng đến nàng. Một cột sáng khổng lồ từ trên Thiên Gia đánh thẳng về phía Lâm Phong, khí thế hủy thiên diệt địa.