Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 145: Phương trình tuyệt vọng - Anti-Life Equation




Darkseid gương mặt đầy thịnh nộ nhìn Hắc Phong: “Không ngờ ngươi có thể bùng nổ ra tốc độ nhanh như vậy, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”

“ Omega Beams của ngươi quả thật danh bất hư truyền, nếu ta không dốc hết tất cả tốc độ, ta hoàn toàn không thoát được nó” Hắc Phong thành thật nói.

“ Tốc độ của ngươi đạt đến cảnh giới này, ta nghĩ cũng là do The Source mà ra. Darkseid ta là người không ưa thích dùng vũ lực, ta chỉ thích kiểm soát tâm lý của địch thủ, chính vì vậy mấy trăm năm nay ta đã tìm tòi ra một phần của Phương Trình Tuyệt Vọng - Anti_Life Equation, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của phương trình này, đó là một đặc ân mà ta dành cho ngươi... ha ha ha...” Darkseid nhìn chằm chằm Hắc Phong, nhàn nhạt nói, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng chói một cách kỳ dị. 

Hắc Phong cảm thấy một nguy cơ vô hình đang lan tràn đến, khi hắn định thần nhìn lại, hắn đã bị luồng sáng trắng đó bao phủ.

“ Phong, anh thức dậy đi, đã 7h 30 giờ rồi đó, không phải anh nói hôm nay phải đến sở cảnh sát lúc 8 giờ sao?” 

Hắc Phong trong mơ màng nhận thấy có ai đó đang lay gọi mình, hắn mở mắt ra thì thấy đang nhìn hắn là một cô gái trẻ đẹp trong bộ áo ngủ mỏng manh, người con gái này chính là người yêu của hắn, tên gọi Mỹ Liên. Theo hắn nhớ, hắn và Mỹ Liên đã sống chung với nhau được một năm nay.

“ 7h 30 rồi hả em, sao em không gọi anh sớm hơn, trễ quá rồi” Hắc Phong lồm cồm ngồi dậy, chạy vội vào nhà tắm.

Sau khi vệ sinh hoàn tất và mặc đồng phục cảnh sát lên người, hắn không quên hôn Mỹ Liên một cái trước khi rời nhà.

“ Anh đi làm đây, một hồi em đi dạy nhớ chạy xe cẩn thận đó”

Mỹ Liên, người yêu của hắn là giáo viên cấp ba ở một trường Trung Học Phổ Thông gần đây, hiện giờ chưa đến tiết dạy của nàng nên nàng còn rất thông thả.

“ Em biết rồi, anh không ăn sáng hả”

“ Thôi trễ quá rồi, em ăn đi, hôm nay anh có cuộc họp phòng ban” Hắc Phong nhảy vội lên xe tay ga của hắn đậu ở sân rồi rồ ga phóng đi.

Đến trụ sở cảnh sát, hắn nhìn đồng hồ, đã 8h 15’. Hắc Phong đi vội vào phòng họp.

“ Đội trưởng, anh lại đến trễ, mọi người đang chờ anh đó” một thanh niên trẻ thấy Hắc Phong bước vào thì lập tức gọi hắn ngay. Người thanh niên này tên Trọng Phúc, là cấp dưới của Hắc Phong, mới tham gia vào tổ đội của hắn được gần một năm.

“ Xin lỗi mọi người, kẹt xe dữ quá” Hắc Phong nhìn mọi người trong phòng họp, cười nói.

Hắc Phong ngồi xuống vị trí ghế ngồi của mình đễ sẵn, sau đó nhận lấy tài liệu từ Trọng Phúc.

“ Đội trưởng Phong cũng đã tới, chúng ta bắt đầu thôi” một vị đội trưởng khác tên Vinh lên tiếng bắt đầu cuộc họp. 

“ Đội của tôi qua điều tra đã chính thức xác nhận tên Phú này nhận hàng trắng từ nhóm của đối tượng tên Cường Móm, nhóm này hoạt động rất kín đáo, bọn chúng giao dịch với nhau toàn thông qua mật hiệu”.

“ Tôi đang nghi vấn hàng trắng này có nguồn gốc từ đâu? Do nhóm của Cường Móm tự sản xuất hay lấy lại từ một đầu nậu nào khác?” Hắc Phong lật xem từng trang tài liệu trên tay sau đó lên tiếng.

“ Đúng vậy, tôi nghi ngờ có dính líu tới Tam Giác Vàng” một vị đội trưởng khác ghóp ý.

“...”

Sau hơn ba giờ thảo luận, cuộc hợp chuyên án về buôn bán ma túy kết thúc, Hắc Phong cùng với đội của mình cũng đã nhận được nhiệm vụ.

Tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, nhận thấy Mỹ Liên gọi cho mình, Hắc Phong bắt máy.

“ Em hả, gọi cho anh có gì không?” 

[Anh Phong, anh nhớ hôm nay là ngày gì không?] ở đầu dây bên kia, Mỹ Liên ngọt ngào nói.

“ Hôm nay là ngày gì? Sinh nhật của em không phải tháng trước rồi sao?”

[Anh quả nhiên không nhớ gì cả, hôm nay là đúng một năm ngày chúng ta quen nhau đó]

“ À, vậy hả, anh xin lỗi, chiều nay em muốn làm gì?”

[Em muốn chúng ta đi ăn rồi cùng nhau xem phim, có được không?]

“ Sao lại không? 6h chiều nay anh sẽ đến trường đón em”

[Vậy tốt quá, thôi anh quay lại làm việc đi, thương anh nhiều]

“ Uhm, bảo bối của anh”

Hắc Phong tắt máy, quay lưng lại thì thấy Trọng Phúc mỉm cười nói: “Thật là ngọt ngào quá đi nha, đội trưởng thật sự tốt phước, chị Liên vừa xinh đẹp lại dịu dàng, em thật ngưỡng mộ quá chừng”

“ Thằng nhóc này, cũng lo kiếm người yêu đi” Hắc Phong vỗ vai Trọng Phúc cười nói.

“ Em cũng muốn lắm chứ nhưng hình như em không có duyên với con gái anh ơi” Trọng Phúc ra vẻ buồn rầu nói.

“ Chẳng lẽ nhóc là gay, tránh xa anh ra một chút nha” Hắc Phong cười cười đẩy Trọng Phúc ra xa.

“ Anh Phong cứ giỡn em hoài... 12h rồi, hai anh em mình đi ăn cơm đi” 

Ra đến căn tin, Hắc Phong đang chọn phần ăn thì vô tình thấy một tấm poster dán ở mặt tường, poster có hình của một cô gái vô cùng xinh đẹp, nàng mặc một bộ giáp hở ngực, váy ngắn, để lộ đôi chân trần đầy gợi cảm, trên trán nàng có đeo một cái vòng bảo vệ, hai cánh tay cũng có giáp bảo vệ, đặc biệt trên tay nàng cầm một thanh gươm.

“ Phúc, em có biết poster này là quảng cáo gì không?” Hắc Phong chỉ tay về tấm poster trên tường.

“ Cô gái thật sexy há, em cũng không biết quảng cáo cái gì nữa, chắc một loại kem dưỡng da không chừng” Trọng Phúc lắc đầu nói.

“ Em có thấy ánh mắt cô gái này thật buồn không, nàng đang khóc thì phải” Hắc Phong nhìn chằm chằm tấm poster nói.

“ Em có thấy gì đâu” 

Hắc Phong lắc đầu, cũng không quan tâm đến tấm poster nữa.

Buổi chiều, Hắc Phong đón Mỹ Liên từ trường về, cả hai cùng đi dùng cơm rồi đi xem phim, khi đến quầy mua vé, Hắc Phong lại thấy tấm Poster mà hồi trưa đã thấy ở căn tin sở cảnh sát.

“ Anh nhìn gì vậy, tấm poster này có gì lạ sao?” Mỹ Liên thấy Hắc Phong thất thần thì gặng hỏi.

“ Không có gì đâu em?” Hắc Phong cười nói.

“ Cô gái này thật xinh đúng không, một nữ chiến binh mạnh mẽ” Mỹ Liên ra vẻ giận dỗi.