Điều làm hắn ấn tượng nhất chính là khi thân thế cô bị phơi bay, dường như cô hoàn toàn thay đổi thành một người khác, tuy rằng trong lòng có hận cô thì hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh cô tinh thần sa sút, cho nên khi thấy cô bị khi dễ vẫn như một người gỗ không biết phản kháng, thời điểm đó hắn nhịn không được trào phúng cô, hắn hy vọng cô có thể thanh tỉnh một chút, hy vọng cô có thể thông qua việc hắn trào phúng mà kiên cường, có thể vì bị hắn trào phúng mà cô trở mình cũng nên.
Chỉ là hắn không đoán được tình hình vượt quá sự kiểm soát.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô khóc, nước mắt chảy dài căm thù nhìn hắn, nói, “Tạ Bác Nghệ, cậu là tên hỗn đản đáng giận nhất trên đời này.”
Nhìn nước mắt cô, cả người hắn đều cứng lại, hắn không phải muốn nói như vậy, hắn chỉ muốn làm cho cô tỉnh táo lại mà thôi, hắn không thật sự muốn bỏ đá xuống giếng hay đả kích cô, thậm chí hắn chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, muốn vì cô lau nước mắt, muốn nói rằng hắn sẽ bảo hộ cô mãi.
Cuối cùng hắn lại không làm gì hết, có lẽ là vì khiếp đảm, có lẽ là bởi vì tự tôn, có lẽ là bởi vì làm như vậy sẽ càng làm cô chán ghét thêm, nên hắn không làm gì, xoay người rời đi.
Sau khi bọn họ tốt nghiệp, cô đi nước ngoài hắn cũng học đại học ở thành phố khác, rất nhiều năm không gặp mặt hắn cho rằng thời gian sẽ trôi đi hết thảy, nhưng khi nghe nói cô sắp kết hôn rồi, nghe nói cô có một người mới ( khúc này trong 1 bài hát mà không nhớ tên kkk) hắn vẫn khổ sở mất ngủ nhiều đêm.
Không biết sao lại như vậy, không biết vì sao vẫn để ý cô, rõ ràng đã qua lâu như vậy còn gì.
Có lẽ là tự đối nghịch, có lẽ là muốn chứng minh mình không phải cô là không thể, hắn hoàn toàn đưa mình đắm chìm trong tửu sắc thanh ngu, nữ nhân thay đổi nhanh hơn quần áo, hắn cho rằng làm như vậy là có thể quên cô, hắn mượn cớ này gây tê chính mình.
Lại một lần nữa tiếp xúc với cô hắn mới phát hiện hết thảy đều là tốn công vô ích, khi ở đảo bên Thái, cùng cô ngồi trên thuyền, cùng cô nói chuyện, hắn phát hiện ra nguyên lai nhiều năm như vậy qua đi hắn vẫn không thay đổi, ở trước mặt cô hắn vẫn luống cuống tay chân, khi cô tới gần hắn vẫn kích động như sắp chết.
Nhưng mà mọi thứ đã vô dụng, cô đã kết hôn, hiện giờ còn có thai, là hoài thai con của nam nhân khác không phải hắn.
Chỉ là hắn thật sự có rất nhiều lời muốn nói với cô, những lời hắn đã giấu trong đáy lòng, những điều hắn thích, những tưởng niệm hắn trằn trọc về cô. Hắn lấy di động, tựa như dĩ vãng đã làm rất nhiều lần, dãy số của cô, cô thay đổi số vài lần, nhưng mỗi một lần thế số cô hắn vẫn cứ khắc vào tâm.
Hắn muốn đem những điều đó nói ra hết, hắn muốn có thể không màng tất cả một lần thôi, hắn muốn điên cuồng một lần, hắn cảm thấy chỉ khi nói ra những lời đó hắn mới không uổng công được sinh ra trong cuộc đời này, bằng không hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
Ngón cái đặt ở vùng quay số, chỉ lướt nhẹ qua, chỉ cần đem những lời từ đáy lòng nói cho cô biết thì tốt rồi. Cũng không biết vì sao, rõ ràng nội tâm có ý tưởng như vậy nhưng ngón tay lại chả thể rơi xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên tự giễu bản thân cười thầm.
Một khắc đó sóng triều trong nội tâm đều quay về sự tĩnh mịch, một khắc ấy tâm hắn như tro tàn. Một loại đáng sợ cùng bi ai cảm giác như gió lùa vào nhà, thân thể cứng đờ cứ như vậy qua thật lâu thật lâu.
Đã không còn kịp nữa rồi, cả đời này họ đã hoàn toàn bỏ qua nhau, cô đã kết hôn và lại rất yêu chồng, sẽ có con của mình. Có gia đình hạnh phúc thuộc về cô, nên việc hắn phải làm chính là không đi quấy rầy cô, yên lặng chúc phúc cho cô.
Hắn thu hồi di động, không nói rõ cảm giác lúc này là chua xót, khổ sở, tuyệt vọng vì không dứt ra được, nước mắt không kiềm được chảy xuống, hắn cũng lười lau đi.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi hội tường, đưa lưng về phía bục nơi cô đã từng biểu diễn vẫy vẫy tay.
Tái kiến Trình Vũ, tái kiến thanh xuân của tôi.
Thân ảnh đơn bạc biến mất ở cửa, quả đầu đỏ chói đáng chú ý, nhưng mà bóng dáng hắn lại cô đơn, tịch mịch như độc hành giả, cửa dần dần đóng lại phía sau, che khuất một đầu tóc đỏ, che khuất bóng dáng cô đơn của Tạ Bác Nghệ.
- --- ==== Hóa ra hòn vọng thê là có thật---- Tạ Bác Nghệ hóa đá luôn, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Chúc bạn Tạ có thể tìm được người đồng hành trong đoạn đường sắp tới
Cất em vào sâu tâm tư - anh thở dài
Người đi chẳng thấy đau thương anh nơi này
Biết em giờ đang có ấm áp từng ngày
“Người thương ơi, anh luôn nhớ về em” Isaas
https://www.youtube.com/watch?v=yAYs9mnxmD8
***
Trình Vũ cảm thấy, tiểu bằng hữu Lục Niệm Trình có thể thành một tiểu quản gia luôn rồi, còn chưa đến bốn tuổi đã có vẻ bá đạo, cường thế y cha Lục, chỉ cần cô làm sai chuyện gì cậu nhóc sẽ y như tiểu đại nhân nhắc nhở cô.
Tỷ như, cô đi chân trần trên sàn nhà nhóc Lục sẽ đưa dép lê tới ra lệnh cho cô lập tức mang vào, còn nói sàn nhà lạnh, đi chân trần sẽ sinh bệnh.
Tỷ như, khi cô đọc sách chỉ cúi đầu gần một chút thôi, là một cánh tay thịt lập tức sửa cho ngay ngắn, sau đó y chang cha Lục nói chuyện, mẹ đọc sách như vậy sẽ hư đôi mắt.
Còn tỷ như, cô ngẫu nhiên xuống bếp, chỉ cần thái hành tây hoặc ớt cay mà không mang bao tay, nhóc Lục lập tức đen mặt hung dữ, đem bao tay lại mang lên cho mẹ.
Không có biện pháp, tiểu nhi tử quá áp bức, Trình Vũ phải ngoan ngoãn nghe lời.
Bất quá hung dữ cũng là vì tốt cho cô nên trong lòng cô cũng thực vui vẻ, tuy rằng bá đạo giống cha, nhưng nhóc Lục thật là cậu bé ấm áp.
Hôm nay Trình Vũ theo lẽ thường đến nhà trẻ đón tiểu bằng hữu Niệm Trình, trước khi xuống xe cô vội đem khăn quàng cổ và mũ mang lên, nếu nhóc Lục nhìn thấy cô không mang khăn quàng cổ hay mũ lại nói.
Trình Vũ xuống xe, liền nhìn thấy giáo viên dẫn Niệm Trình ra, cô vội vẫy tay, Lục Niệm Trình tiểu bằng hữu liền lộc cộc chạy tới, hiện giờ là mùa đông, bạn nhỏ Lục Niệm Trình mặc rất dày, áo lông vũ che từ cổ đến chân, nhóc Lục lại nhỏ con, nhìn giống một con nhộng.
Trình Vũ cũng không vội, khom người kiên nhẫn chờ con, Tiểu Niệm Trình còn chưa chạy đến trước mặt đã cao hứng vươn tay, Trình Vũ vội xòe vòng tay ôm đón con, con nhộng con trực tiếp lăn đến ngực mẹ, vui vẻ nói: “Mama!”
Trình Vũ sờ sờ đầu con hỏi: “Niệm Trình hôm nay ngoan không nè?”
Không do dự xíu nào nhóc Lục gật gật đầu, Trình Vũ kéo mũ che tai con trai, dặn dò: “Đắp tai lại, nếu không sẽ nứt da.”
Tiểu Niệm Trình cũng giúp mẹ kéo vành nón nói: “Mẹ cũng che tai lại nè.”
Mùa đông ở Bắc Thành thực lạnh, nhưng Trình Vũ lại bị chàng trai nhỏ ấm áp ủ đến không ra gì.
Tiểu Niệm Trình chỉ có mắt với miệng là giống mẹ, còn lại thì cực kỳ giống ba, đặc biệt là khi nhóc Lục cau mày xụ mặt, là thành phiên bản thu nhỏ của Lục Vân Cảnh.
May bây giờ còn nhỏ, có da có thịt nên mặt mày vừa trắng lại nộn, phấn điêu ngọc trác, quả thực đáng yêu không chịu được, Trình Vũ càng càng vui mừng, nhịn không được hôn trên mặt con trai một cái, tiểu gia hỏa này bị mẹ hôn quen nên mặc kệ.
Hôn vậy chưa đủ, Trình Vũ dùng tay xoa mặt con, thật sự sướng tay, càng xoa càng yêu thích không buông được, Trình Vũ liền nắn mặt con trai bóp tròn bóp dẹp một phen, Tiểu Niệm Trình bị mẹ dày vò như vậy □□ cũng không buồn bực, còn cười ha hả giống đồ chơi tùy mẹ xoa nắn. Thẳng đến khi Trình Vũ tự ý thức được hành vi của mình giống bị thiểu năng trí tuệ, hơn nữa người chung quanh cũng nhìn như quan tâm người thiểu năng nhìn mình cô mới buông tay, ôm nhóc Lục đáng yêu lên xe.
Trình Vũ cũng không biết vì sao cô có loại yêu thích này, thích nghịch mặt hai cha con, trước kia không ít thời điểm nàng thích xoa mặt Lục Vân Cảnh, hiện tại có con trai cô liền thích xoa mặt con trai, vì thế Lục Vân Cảnh không cui, hắn cảm giác nhóc Lục đoạt sủng, chỉ cần anh nhìn thấy vợ xoa mặt con trai liền chỉ dẫn cho vợ cũng xoa xoa mặt mình.
Đối với chuyện này Trình Vũ cũng thực bất đắc dĩ.
Hai người về đến nhà thì Lục Vân Cảnh còn chưa về, Thất tẩu làm bánh kem nhỏ, Trình Vũ cũng đói bụng, liền lôi kéo Lục tiểu bằng hữu đến nhà ăn ăn bánh, chỉ cần Lục tiên sinh không ở nhà Lục tiểu bằng hữu tương đối thả lỏng, ăn bánh kem vui sướng thỏa thuê, một lát là miệng đầy bơ, còn cười to lộ ra mấy cái răng nhỏ, Trình Vũ thấy thế lại nhịn không được muốn hôn con.
Hai người ăn tận hứng thì Lục Vân Cảnh trở lại, nhà ăn đối diện với cửa chính, cho nên Lục Vân Cảnh tiến vào liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Anh mặc áo khoác, bên trong là áo lông, phong cách hưu nhàn nhìn anh trẻ rất nhiều, áo khoác dài anh mặc cũng khiến thân hình anh càng thêm uy vũ, hiện tại anh đã hơn ba mươi tuổi, tuổi càng lớn lại càng có thêm hương vị nam nhân.
Lục tiểu bằng hữu vừa nhìn thấy thân ảnh cha, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hơi lo lắng gọi một tiếng: “Ba.”
Lục Vân Cảnh thấy trước mặt là bánh kem liền nhăn mày lại, trầm giọng nói: “Lại ăn ngọt, sún răng, sâu răng xem cha làm thế nào thu thập con.”
Vốn dĩ khí thế đã bự thêm cái bản mặt như vậy, nhóc Lục nào chịu được, Niệm Trình lập tức rụt người một chút, buông nĩa không dám ăn nữa.
Trình Vũ đau lòng, vẻ mặt bất mãn nói với Lục tiên sinh: “Anh làm gì thế? Cũng không phải mỗi ngày đều ăn, ăn một lần cũng chẳng sao.”
Lục Vân Cảnh không nói chuyện, nhìn lướt qua hai mẹ con, cuối cùng nói một câu: “ Em không cho anh quản.” Sau đó xoay người lên lầu.
Nhìn Lục Vân Cảnh đi, Trình Vũ vội vàng thúc giục: “Không có việc gì, con ăn đi.”
Tiểu gia hỏa chạy tới cầu thang nhìn hướng trên lầu một cái, xác định ba ba thật sự không thấy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộc cộc chạy tới bàn ngồi xuống tiếp tục ăn.
Trình Vũ cảm thấy cảnh con trai đi xác nhận cha không nhìn thấy quả thực đáng yêu đến không được, nhìn chằm chằm cái miệng đầy bánh kem chỉ cảm thấy lòng hóa manh, lại nhịn không được hôn trên mặt con trai bẹp một ngụm.
Lục Vân Cảnh thay đổi quần áo xuống lầu thì nhìn thấy hai mẹ con còn ngồi đó ăn, còn có vẻ rất vui sướng.
Không biết vì sao mẹ con hai người đều thích ăn đồ ngọt, lớn ăn nhiều không có việc gì thì ồn ào muốn giảm béo, nhỏ ăn nhiều chút thì gào lên răng đau, tóm lại không một ai làm Lục tiên sinh bớt lo.
Bất quá Lục tiên sinh tuy nghĩ vậy, nhưng không ngăn cản, không chỉ như thế, còn xoay chân đi lên lầu.
Thôi, có mình ở đó họ cũng không tận hứng ăn, trước cứ cho ăn đủ, về sau ồn ào thì về sau nói, đều là “cục nợ”, nào có biện pháp khác? Tiếp tục chịu thôi. Nỗi đau ngọt ngào....
Không có cha ở đây, Trình Vũ vốn tưởng tiểu gia hỏa này sẽ ăn tận hứng, không ngờ nhóc Lục lại thất thần, giống như có tâm sự, Trình Vũ thấy thế liền hỏi: “Sao thế Niệm Trình? Con suy nghĩ cái gì vậy?”
Tiểu gia hỏa liếm bơ trên môi ngẩng đầu nhìn lên, mắt ngập nước mở to nhìn mẹ hỏi: “Mẹ nói xem có phải ba ba không thích con không?”
Trình Vũ bị hỏi mà sửng sốt, vội hỏi: “Sao con nói như vậy?”
Tiểu gia hỏa cúi đầu nhỏ, áp suất cũng xuống thấp, “Bởi vì ba ba không ôm con, luôn hung dữ với con, đối với con không chút ôn nhu nào.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Lục tiên sinh tính cách hỉ nộ không hiện ra, có đôi giống như anh không để bụng ai, chỉ cần dụng tâm một chút là có thể phát hiện anh rất thâm trầm, tâm tư vẫn luôn giấu ở đáy lòng.
Như lúc vừa mới sinh nhóc Niệm làm ví dụ đi, khi Niệm Trình mới sinh ra ai cũng hưng phấn hết, ngay cả anh cả luôn luôn ổn trọng cũng thích quá trời, còn cha mẹ Diệp đòi ôm suốt, mà Lục tiên sinh lại có vẻ phi thường bình tĩnh, khi đó Trình Vũ còn lo lắng do anh cảm thấy con cô sinh không đẹp cho nên không thích không, sau lại cô còn cố ý tra xét mới phát hiện nguyên lai con nít mới sinh vậy là bình thường mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hóa ra không phải vì nhóc Lục nhà mình xấu mà bị chê
- -----oOo------