Tóm lại sự mâu thuẫn làm người nam nhân này trở nên sinh động hẳn, Trình Vũ tới gần gương mặt cũng tự đỏ lên, không tự chủ được mà thấy nóng nữa.
Cuối đầu không nhìn tốt hơn, hai người đã là vợ chồng mà cô lại còn lộ ra vẻ thiếu nữ tình đậu sơ khai thì buồn cười quá. Anh cũng không nói gì nữa, cứ như vậy lẳng lặng ôm vợ vào trong ngực, một lát sau đột nhiên nói một câu: “Em mặc vậy rất đẹp.”
Trình Vũ sửng sốt cúi đầu nhìn mình, áo sơ mi của anh thật sự quá lớn, mặc ở trên người cô cô cũng không cảm thấy đẹp gì, bất quá anh thích thì tốt rồi.
Trình Vũ nghĩ nghĩ liền nói: “Anh mặc vậy cũng rất đẹp.”
Đuôi lông mày ai đó cong lên, hai mắt tươi đẹp hẳn, cười nhẹ anh hỏi: “Em thích?”
Trình Vũ thành thật gật gật đầu.
Tâm tình tựa hồ càng tốt, anh sờ lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Nếu em thích như vậy, anh một lần nữa làm bác sĩ ha?”
“A?” Trình Vũ kinh hồn: “Công ty thì sao.”
Anh trả lời rất kiên quyết: “Bỏ.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nhìn chằm chằm mặt anh, xác định anh không nói giỡn, cô liền nóng nảy, vội nói: “Anh đừng như vậy, ngẫu nhiên anh mặc cho em xem thì tốt rồi, anh vẫn nên làm chuyện trên tay, em không nghĩ để anh bỏ như vậy.”
Trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Được rồi, nghe em.”
Nói xong để vợ ngồi ở ghế trên, tay anh chống trên tay vịn vòng cô trong ghế dựa, đôi mắt, cái mũi, lỗ tai, nốt ruồi đen nho nhỏ trên chóp mũi đều làm anh mê muội, không tự giác được mỉm cười, nhẹ nhàng hôn môi vợ một chút, sau đó hỏi: “Em thích anh mặc quần áo này vậy à?”
“A?” Tuy ngữ khí thực đạm nhiên, nhưng ánh mắt nóng rực, Trình Vũ cảm giác có ái muội, sau đó dùng cơ cấu chế - phục - dụ hoặc, nhưng má cứ nóng lên, đề tài vừa rồi nháy mắt đã bị ném ra sau đầu, điều chỉnh hô hấp cô phi thường thẳng thắn thành khẩn gật gật đầu: “Thực thích.”
Kế tiếp, phép dụ hoặc liền thành hiện thực……
“Phút 89 của trận đấu” Trình Vũ ôm chặt lấy Lục Vân Cảnh nói: “Lục Vân Cảnh, em phải sinh con cho anh.”
Thân thể anh nháy mắt cứng đờ, ôm chặt vợ, không biết có phải quá khích hay không mà hai tay của anh run rẩy, thanh âm cũng khàn khan kỳ cục.
Anh nói: “Anh yêu em.”
Mấy ngày nay Diệp gia đều gọi điện thoại thúc giục Trình Vũ qua chơi, hồi trước Trình Vũ cũng đáp ứng chờ xong việc sẽ qua, do gần đây phát sinh nhiều việc, bên này xong thì bên kia lại tới nên trì hoãn hơi lâu, Diệp gia chờ mãi cũng nôn nóng, cuối cùng Lục Vân Cảnh thật sự nhìn không được ôm chuyện của công ty vợ làm việc, để vợ an tâm đi chơi.
Trình Vũ báo thời điểm cho Diệp gia, bên kia thật cao hứng còn cố ý phái Diệp Gia Minh tới tiếp cô, nhìn dáng vẻ họ thật sự chờ mong cô về.
Diệp Gia Minh dùng phi cơ tư nhân, nên ngừng ở sân bay thủ đô, Lục Vân Cảnh đưa vợ đến sân bay.
Trình Vũ lên phi cơ Lục Vân Cảnh cũng chưa chịu đi, Trình Vũ phất phất tay bảo anh trở về anh cũng không nhúc nhích, phi cơ sắp bay, Trình Vũ phải cùng Diệp Gia Minh đi lên, từ cửa sổ nhìn Lục Vân Cảnh vẫn đứng ở sân bay, anh mặc một áo sơ mi xám thêm quần tây đen, tay cắm túi đứng ở nơi đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô, Trình Vũ cách cửa sổ làm động tác ý bảo anh về, anh lại làm như không thấy. Xa tít nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy anh nhăn mày.
Vốn cường thế biết bao mà giờ phút này quanh thân lại tràn ngập sự mất mát, còn có sự nồng liệt lưu luyến không muốn rời, sự quyến luyến đó khiến Trình Vũ thấy chóp mũi ê ẩm như muốn khóc.
Diệp Gia Minh ngồi đối diện Trình Vũ, trên tay anh cầm folder xem, Trình Vũ và Lục Vân Cảnh diển sâu anh đều xem trong mắt, thật sự nhìn không được, liền nói: “Cũng không phải đi không trở lại, sao khiến cho anh thấy như sinh ly tử biệt thế?”
Diệp gia đối với cô nhiệt tình còn đại ca nội liễm, tính cách giống Lục Vân Cảnh không dễ ở chung, Trình Vũ cũng không nói chuyện với anh, giờ nghe được anh nói như vậy cô không cao hứng, cúi đầu nhàn nhạt nói: “ Người ta yêu nhau tách ra vài phút cũng sẽ luyến tiếc.”
Diệp Gia Minh không nói nữa, anh bắt đầu kí tên vào văn kiện, ở cabin yên tĩnh âm thanh rõ ràng.
Phi cơ bay rồi, dáng Lục Vân Cảnh cũng dần dần không thấy rõ, Trình Vũ không yên tâm, nên nhắn tin.
“Em không ở nhà anh cũng phải ngủ ngoan đó.” Cô lo lắng không có cô bên người anh hơn phân nửa thức trắng.
Thực mau anh đã hồi âm một câu: “Ừm.”
Trình Vũ vẫn không yên tâm cứ cảm giác gia hỏa này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
“Người khi dễ em Lục Vân Cảnh sẽ không bỏ qua, anh cũng sẽ không bỏ qua.” Diệp Gia Minh đột nhiên nói một câu.
Vốn dĩ không khí giữa hai người rất yên tĩnh, ai cũng không tính phản ứng ai, cô nhớ Vân Cảnh, anh phê văn kiện, thình lình anh Gia Minh nói một câu làm cô không phản ứng kịp, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Gia Minh, anh vẫn làm chuyện của anh, không ngẩng đầu lên, phảng phất như nói chuyện phiếm: “Anh điều tra qua, mấy năm nay có người nào khi dễ em không.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ không thể lý giải, “Anh…… Điều tra chuyện này để làm gì?”
Diệp Gia Minh nói: “Anh là anh trai em, anh có quyền biết về thời điểm anh không thấy em được.”
Trình Vũ nghe thế trong lúc nhất thời không biết nói nên nói cái gì mới tốt. Thật không nghĩ tới Diệp Gia Minh sẽ làm chuyện này, điều tra xem từng có người nào khi dễ quá cô, quan tâm cô sống được không, cô vẫn luôn cảm thấy đại ca biểu hiện trầm ổn quá, không dễ ở chung người, lại không biết đại ca lại yên lặng vì cô làm những chuyện này.
Trình Vũ đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, Diệp gia, đại ca ai cũng chủ động tìm hiểu cô, yên lặng yêu quý cô, chính là cô vẫn xem mình là người ngoài, đối xử với bọn họ có lệ.
Trình Vũ điều chỉnh hô hấp, thành khẩn nói: “Cảm ơn anh.” Không chỉ là anh trai mà cũng là cảm ơn Diệp gia.
Anh cũng không quan trọng, chỉ nói: “Không có gì, yêu quý em gái là việc nên làm.”
Trình Vũ: “……”
Thật ra không nghĩ tới, đại ca cũng sẽ biết nói những lời như vậy cơ đấy.
Đến Diệp gia đã là mười giờ sau, Trình Vũ có thể tới Diệp gia vô cùng cao hứng, Diệp phu nhân kéo tay cô nói: “Chúng ta chuẩn bị một bàn đồ ăn con thích, còn mấy thứ mẹ làm nữa, ba ba con hôm nay cũng không đến công ty, ở nhà làm đồ ăn cho con.”
Đối với mấy đứa con trai luôn luôn nghiêm túc nhưng khi Diệp tiên sinh đối mặt với nữ nhi thì cứ cười ha hả, cười đến nheo mắt lại, hoàn toàn thay đổi: “Ba ba tay nghề không tốt con đừng ghét bỏ.”
Cứ như vậy, Trình Vũ ngồi trên bàn cơm bị vợ chồng họ Diệp gắp một đống đồ ăn, ăn xong lại thấy nhị ca chạy từ bên ngoài vào, vừa trở về đã hưng phấn nói: “ Em gái đợi chút nữa anh mang em đi đón gió, chúng ta đi cắm trại, lều trại anh đều chuẩn bị tốt rồi.”
Diệp tiên sinh tức giận liếc mắt một cái nói: “Em gái con đi tàu xe mệt nhọc, nào còn có tinh lực đi cắm trại?”
Bị ba nhắc nhở Diệp Gia Hiên mới nhớ, bất quá cậu cũng không nghĩ từ bỏ, lại nói: “Ngày mai chúng ta đi?”
Diệp phu nhân ngồi cạnh Trình Vũ sờ đầu con gái nói: “Ngày mai con bé cùng mẹ đi dạo phố.”
Diệp Gia Hiên tức khắc bất mãn, “Khi nào em ấy mới có thể cùng con đi cắm trại?”
Đại khái là do song sinh hay sao á, nên Trình Vũ phi thường thích anh hai, không đành lòng nhìn cậu mất mát, cô nói biện pháp khác: “Nếu ngày mai anh hai không có việc gì thì chúng ta đi dạo phố trước, dạo xong thì về thương lượng chuyện đi cắm trại.”
Diệp Gia Hiên cảm thấy biện pháp này không tồi, lập tức hưng phấn đáp: “OK, ngày mai anh cùng mọi người đi, làm cu li cho mọi người.”
Diệp tiên sinh lại xụ mặt nói: “ Đại nam nhân dạo phố cái gì?” Nói xong lại cười ha hả hỏi: “Ngày mai đi mua sắm sẽ xách rất nhiều, cho nên một cu li chỉ sợ không quá đủ, lại thêm một người nữa thì thế nào?”
Trình Vũ: “……”
Diệp Gia Hiên bĩu môi, lão ba vừa mới rồi còn giáo huấn cậu, một đại nam nhân dạo phố chi, giờ chỉ chớp mắt lại trông mong ghê thiệt, Diệp Gia Hiên cảm thấy từ khi em gái về, ba ba luôn luôn nghiêm khắc giống như bị đầu hàng, có đôi khi ngây ngô cười ra tiếng, đại ca cũng nói với cậu có phải nên tìm bác sĩ tới cho ba ba.
Bất quá Diệp Gia Hiên không dám nói bất mãn ra, chỉ dám âm thầm bĩu môi thôi.
Diệp tiên sinh nói xong, Diệp Gia Minh nghĩ đến gì đó lại nói: “Ngày mai công ty vừa lúc không có việc gì, con có thể làm tài xế miễn phí.”
Diệp Gia Minh nói xong, cả Diệp gia đều lắp bắp kinh hãi, Diệp Gia Hiên không nín được, hỏi: “Không phải chưa bao giờ anh đi dạo phố sao?”
Diệp Gia Minh không để bụng, “Dù sao cũng không có chuyện gì làm.”
Diệp Gia Hiên: “……”
Cứ như vậy ngày mai cả nhà cùng đi đi dạo phố, dạo phố mà già trẻ đàn ông đàn bà đều đi, Trình Vũ cảm giác quái quái.
Từ lúc Trình Vũ lạc mất Diệp phu nhân đều không vui, cả ngày ăn chay niệm phật, cơ hồ rất ít khi ra cửa, tuy nói còn hai con trai nhưng con trai không giống nữ nhi tri kỷ, tuy rằng con cả ưu tú nhưng không quá thân cận với người khác, con thứ hoạt bát lại cả ngày làm bà đau đầu, hiện tại nữ nhi trở về quả thực ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn cả tưởng tượng, quả thực chính là tiểu áo bông tri kỷ, Diệp phu nhân thoải mái hết mức, nữ nhi trở lại cũng giải đi tâm bệnh của bà, cả người đều phóng khoáng không ít, đi dạo phố là muốn mua hết cho con gái.
Trình Vũ lại cảm giác Diệp gia coi cô giống bé gái, cái gì thấy cũng đều mua cho cả, váy màu hồng phấn, búp bê Tây Dương, đồ chơi lông mịn, đều mua cả cho cô, cả gia đình đi dạo phố lại biến thành đi mua đồ cho cô, khi trở về trong tay ai cũng bao lớn bao nhỏ làm cho Trình Vũ rất ngượng ngùng.
Một nhà trở về vừa lúc bác sĩ gia đình theo chu kỳ tới chẩn bệnh, mỗi cuối tuần bác sĩ sẽ tới một lần, Diệp gia kiểm tra thân thể tất nhiên Diệp phu nhân cũng bảo Trình Vũ khám, nhưng mới đây không lâu Lục Vân Cảnh đã kiểm tra không có bị gì nên cô cự tuyệt.
Diệp phu nhân lại nói: “Bác sĩ Lương bên trung y, khác kiểm tra sức khoẻ của Tây y, cả nhà của chúng ta thường uống thuốc do Lương bác sĩ kê, hiệu quả không tồi con để ông ấy khám đi, nếu không có vấn đề, thì kê mấy phương thuốc điều dưỡng một chút ` thân thể được bảo dưỡng thì làn da cũng không tồi.”
Trình Vũ cảm thấy có lý, liền ngoan ngoãn ngồi cho bác sĩ chẩn bệnh, Diệp phu nhân thực vui vẻ giới thiệu: “Bác sĩ Lương, đây là con gái nhà chúng tôi.”
Vị bác sĩ này là Hoa kiều, nhiều tuổi, tóc đã hoa râm nhưng hai mắt sáng ngời, nói chuyện cũng nhanh nhẹn:
“Ta biết, tam tiểu thư chính là đứa bé hơn hai mươi năm trước bị lạc? Trong khoảng thời gian này mọi người đều truyền miệng chuyện Diệp gia tam tiểu thư rốt cuộc cũng trở về.” Bác sĩ già nhìn Trình Vũ cười ha hả nói: “Tam tiểu thư rất giống phu nhân hồi trẻ.”
- -----oOo------