Vợ Của Vai Ác Không Dễ Làm

Chương 10: Kiếp Này Cô Muốn Sống Tùy Hứng Và Hạnh Phúc(2)




Sau khi Trình Vũ đơn giản cùng mẹ nuôi của cô nói sơ qua với mẹ nuôi về kế hoạch của mình, sau cô đi linh đường thắp cho ba nuôi của cô một nén nhang.

Di ảnh cha nuôi cô được bày trên hương án, trên tấm ảnh ba nuôi của cô cười rất hiền, cô còn nhớ rõ khi cô còn bé, ba nuôi của cô bận rộn ở bên ngoài trở về, dù mệt đến đâu cũng còng lưng bò lết khắp nhà làm ngựa cưỡi cho cô.

Mặc dù không có quan hệ huyết thống, tuy cô chỉ là con nuôi nhưng ông đã thật sự coi cô như con gái ruột của mình.

Cô quỳ xuống trước di ảnh của ba nuôi cô, nước mắt tuôn rơi từ trong hốc mắt, cô có rất nhiều điều muốn nói với ông, lòng biết ơn, sự ân hận của cô nhưng giờ đã quá muộn cũng không kịp rồi.

Cô hối hận vì mình đã từng thiếu hiểu biết, hối hận vì sự cố tình xa lánh của cô đã làm trái tim ông tan nát. Cô thực sự là một kẻ ích kỷ và máu lạnh, điều cô có thể làm bây giờ là thầm cầu nguyện cho vong linh người ba nuôi trên trời linh thiêng có thể tha thứ cho cô vì đứa con gái bất hiếu này.

Khi Trình Vũ ở linh đường sám hối trước di ảnh ba nuôi của cô, Lâm Giai Nhân cũng vụng trộm đứng ở ngoài cửa xem, bà nhìn thấy đầu Trình Vũ rũ xuống và bả vai nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt của bà tràn đầy đau lòng xót xa, bà cũng nhịn không được nữa lén lau nước mắt.

Sau khi dâng hương cho ba nuôi của cô xong, Trình Vũ lại nói chuyện với mẹ nuôi của cô trong chốc lát rồi mới chào tạm biệt rời đi.

Từ nơi này ra nhà họ Trình phải đi qua khu vườn của nhà họ Trình, trong vườn trồng một lùm tùng thấp bé bụi ngắn, bụi cỏ thấp bé bị tu bổ chỉnh tề, một lùm tùng lần lượt lách vào cùng một chỗ, các cây bụi ngắn được cắt tỉa gọn gàng và ép chặt vào nhau để ngăn cách khu vườn thành một mảnh dài hẹp.

Giữa vườn có một đình nghỉ mát mang phong cách Hy Lạp cổ, cô đi qua con đường có bụi cây ngăn cách, cô vô tình nhìn lên và thấy hai người đang ngồi trong chòi nghỉ mát. Từ sân sau ra cổng, cô phải đi ngang qua đình nghỉ mát, không thể thiếu cùng hai người này gặp đối mặt.

Trình Vũ dừng bước lại, có chút do dự.

Người ngồi đối diện với cô là anh họ Trình Phi, anh ấy hiện đang làm việc tại Orange Enterprise trực thuộc nhà họ Trình, có thể là anh vừa mới từ công ty trở về, trên người anh còn mặc một thân trang phục nghề nghiệp. Mấy năm gần đây công ty làm ăn khá tốt, trên người anh kèm theo một loại hăng hái, hơn nữa tướng mạo anh tuấn tú, thoạt nhìn cảm thấy người này có sức hấp dẫn không thể ngăn cản, nhưng dù vậy, so sánh anh với người bên cạnh nhưng vẫn là hơi lộ ra kém.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng và một chiếc quần tây sáng màu, ăn mặc sạch sẽ, tươi tắn, cả người tươi tắn như gió xuân.

Anh vẫn đẹp trai như trong trí nhớ của cô vậy, anh tuấn tiêu sái, trên người anh chỗ nào cũng là sự giáo dục tốt của gia tộc, tư thế ngồi rất tiêu chuẩn, lưng eo thẳng tắp, lúc tĩnh tọa đẹp như điêu khắc.

Anh ta đang bàn về cái gì với Trình Phi, trên mặt lộ ra cười khẽ, là hắn đã từng như vậy ôn hòa như gió dáng tươi cười, giống như anh vĩnh viễn đều là ôn hòa hào phóng như vậy, lại để cho người cảm thấy rất thân thiết, anh tựa như ánh mặt trời ôn hòa vào mùa đông lạnh nhất, ánh mắt dịu dàng của anh ta đang nhìn bạn, và nụ cười gợi cảm trên khóe miệng có thể thổi bay mọi điều không vui trong lòng bạn.

Đã từng, anh ta cũng làm như vậy với cô.

Anh ta tên là Lục Thừa Doãn, anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của Lục Vân Cảnh, cũng là mối tình đầu của cô khi cô bị gãy chân nằm ở trên giường dưỡng thương không đứng dậy được đã bí mật đính hôn cùng người khác.

"Cô lén lén lút lút ở nơi này làm cái gì?"

Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói không thân thiện cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Trình Vũ thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn lại trong vô thức, đã thấy không biết lúc nào Trình Vân Mông đứng ở sau lưng cô.

Hai tay Trình Vân Mông đang ôm ngực hơi nâng cằm lên nhìn cô với ánh mắt toát ra sự khinh miệt không che dấu chút nào.

Cô ấy để tóc ngắn ngang tai, trang điểm nhẹ và mặc áo sơ mi trắng có ống tay loe. Bên dưới là chiếc váy bó sát hông. Thiết kế và họa tiết của trang phục rất đẹp. Nghĩ đến cũng đúng xuất phát từ tay nghề của danh gia, hơn nữa đồ trang sức tân trang đắt đỏ trên người cô, nhìn thoáng qua một cái liền biết thân phận của người này không đơn giản.

Mà Trình Vân Mông quả thực là một người nổi tiếng có tầm ảnh hưởng rất lớn ở thành Bắc.

Giọng nói của Trình Vân Mông không nhỏ, tự nhiên làm cho Trình Phi và Lục Thừa Doãn trong chòi nghỉ mát cũng nghe được, dĩ nhiên hai người cũng nhìn thấy cô. Sau đó cô nhìn thấy Lục Thừa Doãn đang tiến lại đây, mà Trình Phi cũng theo sát đi tới.

Trình Vũ cũng không muốn cùng gặp những người này, cũng không muốn tranh cãi với Trình Vân Mông, cho nên cô chỉ là nhàn nhạt liếc mắt cô ta một cái rồi quay người rời đi, vừa đi ra vài bước rồi lại nghe được sau lưng Trình Vân Mông nói: "Quả nhiên là con gái đi ra từ hộ gia đình nhỏ, chỉ có thể làm chút ít chuyện lén lút, sợ hãi rụt rè không coi là gì, một chút giáo dưỡng cũng không có!"

Trình Vũ đầu lại nhìn cô ta, cô ta vẫn bảo trì tư thế hai tay ôm ngực, nhìn về phía cô ánh mắt của cô ta khinh miệt bên ngoài còn mang theo vài phần đắc ý.

Mà Trình Phi và Lục Thừa Doãn cũng đã đến gần, họ cũng nghe thấy những gì Trình Vân Mông, nhưng cả hai đều không nói gì, vẻ mặt của Trình Phi hoàn toàn giống như xem kịch vui, mà Lục Thừa Doãn lại chỉ dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Vốn dĩ, cô không muốn tranh cãi với Trình Vân Mông.

Nàng nhìn thấy ánh mắt cao cao tại thượng của Trình Vân Mông kia, cô ta dường như cũng rất thích thú với cảm giác dẫm nát cô dưới chân, cũng là đâu rồi, trước khi thân phận của cô bị vạch trần, tất cả mọi người chỉ xem người con gái cả nhà họ Trình kiêu ngạo lại hào quang vạn trượng, bị nàng hào quang của cô che khuất, ai có thể nhìn thấy con gái thứ hai nhà họ Trình? Từ nhỏ Trình Vân Mông đã sống trong bóng râm của cô nên rất thất vọng và phẫn uất. Cho nên, khi thân phận của Trình Vũ bị vạch trần, con gái thứ hai bị biệt khuất điên rồi tự nhiên muốn đem bất mãn và uất ức từng sống ở dưới bóng mờ của cô đều hướng về cô phát tiết ra ngoài, đối với cô ức hiếp cùng chế ngạo quả thật là chuyện thường ngày.

Mà trong một đêm, Trình Vũ mất đi tất cả sở hữu, không còn niềm tự hào và ánh sáng mà nhà họ Trình đã mang đến cho cô, một đứa trẻ bị cha mẹ ruột bỏ rơi, một người không rõ lai lịch, một cành vàng giả, quả thật không có mặt mũi tiếp tục kiêu hãnh nên cô tiết chế hết những góc cạnh sắc sảo, nhát gan và chịu đựng mọi thứ.

Trình Vân Mông có lẽ rất thích cảm giác này, và cô ta thích chứng kiến Trình Vũ kiêu hãnh một thời bị cô ta dẫm nát dưới chân một câu cũng không dám nói thống khoái.

Nếu như đổi lại thường ngày, Trình Vũ sẽ chỉ im lặng rời đi, mà Trình Vân Mông tự nhiên cũng sẽ lần nữa tận hưởng niềm vui đả kích cô khiến cho cô sung sướng.

Chỉ bây giờ, sau khi trải qua sinh tử, sau khi cô biết rằng cuộc đời của mình chỉ có thể sống thêm tám năm..

Bất đắc dĩ phải nuốt xuống, tiếp tục không chịu nổi để cho người khác ức hiếp tám năm?

Không, cô sẽ không bao giờ.. suy nghĩ như vậy nữa!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bởi vì là Sảng Văn, cho nên tự nhiên cũng tình tiết vả mặt, nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào nữ nhân vật chính trêu chọc nhân vật nam chính làm chủ.

Ừ, tôi sẽ để cho nhân vật nam chính lên sóng, ánh mắt hãy chân thành tha thiết nhìn xem