Vợ Của Tổng Tài Là Nữ Thần Vạn Người Mê

Chương 9: Ám Sát




Sau một tiếng ngồi máy bay, Hạ Ninh Dung vội vàng chạy đến bệnh viện Giang Nam.

Khi vừa bước vào phong bệnh của ba mình, Ninh Dung đã thấy hai mẹ con Âu Hách Ngân ngồi trước giường bệnh của ba cô. Hạ Ninh Dung vội vàng bước tới, cô đến bên giường bệnh nhìn ba cô không rời mắt. Mắt cô phủ một lớp nước như chỉ chực trào ra.

""Cuối cùng mày cũng về rồi sao?"" Âu Hách Ngân khinh bỉ nhìn Ninh Dung

""Ba tôi bị bệnh gì?"" Hạ Ninh Dung hỏi nhưng mắt vẫn nhìn về phía ba cô

""Viêm dạ dày cấp, do sức khỏe quá yếu nên thành như vậy "" Âu Hách Ngân thờ ơ

""Chẳng phải bà bảo sẽ chăm sóc tốt cho ba tôi sao?"" Hạ Ninh Dung nói, giọng hơi khàn khàn

""Mẹ kiếp! Mày có gửi tiền về đâu mà tao chăm"" Âu Hách Ngân chửi thề

""Mỗi tháng gần 1 triệu nhân dân tệ còn không đủ sao?"" Hạ Ninh Dung

""Bệnh của ba nhẹ lắm hay gì? Số tiền ấy căn bản không đủ"" Hạ Thái Phong chen vào

""Chứ không phải là em lấy tiền đi chơi gái hết rồi hay sao"" Hạ Ninh Dung nhìn Hạ Thái Phong với ánh mắt xem thường

""Con mẹ nó, dám nói con trai tao như vậy hả"" Âu Hách Ngân tức giận trợn ngược mắt lên

""Từ nay tôi sẽ không trợ cấp cho các người nữa. Còn ba tôi, tôi sẽ chuyển thẳng tiền vào tài khoản của bệnh viện rồi nhờ phụ tá chăm sóc "" Hạ Ninh Dung tuyên bố

""Sao mày dám? Thứ con cái bất hiếu. Tao đã nuôi dạy mày từ bé đến tận bây giờ mà mày đối xử với tao như vậy sao? Ôi mọi người ơi, ra đây mà xem đây này. Con gái tôi nó coi thường người mẹ già yếu này, nó bỏ mặc tôi đây này."" Âu Hách Ngân bò ra đất bù lu bù loa lên, khiến mọi người xúm lại chỉ trỏ Hạ Ninh Dung

*Hừ, mày dám đấu với tao sao? *éo có cửa đâu con.

"Bà không thấy là mình đang làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác hay sao? Hơn nữa, tôi từ trước tới nay chỉ có duy nhất một người mẹ mà thôi. Thứ đi cướp chồng người khác... không xứng" Hạ Ninh Dung khoanh tay trước ngực nhìn xuống bà ta mà nói, ánh mắt cô mang theo ý căm hận

Nghe Hạ Ninh Dung nói vậy, Âu Hách Ngân tức nổ mắt. Bà ta đứng dậy, với lấy chiếc cốc gần đó ném về phía Hạ Ninh Dung.

Quá bất ngờ, Ninh Dung không kịp tránh nên chiếc cốc thủy tinh lao thẳng về phía cô. Cuối cùng vỡ nát trên trán cô, một giọt máu đỏ tươi chảy từ trán Ninh Dung xuống đến chân mày.

"Ôi. Có bị sao không vậy?"

"Bà già này bị điên rồi sao? Lỡ mù mắt thì hỏng"

Ngay lập tức Âu Hách Ngân bị bảo vệ lôi cổ ra ngoài, Hạ Thái Phong cũng chạy theo...

Sau khi ở với ba một lúc lâu, Hạ Ninh Dung thấy đói bụng. Cô nhờ người trông giúp ba mình rồi đi ra khỏi bệnh viện.

Trên đường trở về, Hạ Ninh Dung thấy có một đám người trên tay cầm súng như đang đuổi bắt một ai đó, dáng vẻ rất hung tợn.

Hạ Ninh Dung đang suy nghĩ xem họ làm ai thì bất chợt có một cánh tay giơ ra kéo cô vào một con hẻm tối ngay cạnh đó. Cô đang định kêu lên thì người đó bịt miệng cô lại.

"Im lặng" Một giọng nói lạnh lẽo khẽ vang lên bên tai cô sao có chút quen thuộc

Hạ Ninh Dung đưa mắt lên nhìn nhưng do thiếu ánh sáng nên cô chỉ nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi như máu đang sáng lên trong đêm. Ánh mắt của anh ta mang theo sát khí, một đôi mắt chim ưng sắc bén với dáng vẻ của một vị thủ lĩnh hắc ám. Khi nhìn vào đôi mắt của anh ta khiến Hạ Ninh Dung khẽ rùng mình.

"Đi lối này tìm thử, tao vừa thấy có bóng người"

"Rõ"

"Tuyệt đối không được để hắn ta thoát. Đó là mệnh lệnh!"

Nghe thấy tiếng nói của mấy gã đàn ông đó, anh ta như siết chặt tay Hạ Ninh Dung hơn, kéo cô sát về bên mình...

"Theo tôi" Hạ Ninh Dung kéo tay anh ta đi nhưng anh ta chợt khựng lại, như cảm nhận được điều đó cô cố tình kéo tay anh ta mạnh hơn.

Cả hai người đi về phía một căn nhà kho cũ gần đó, Hạ Ninh Dung nhẹ nhàng mở cửa rồi đẩy anh ta vào trong. Sau đó Ninh Dung khóa cửa lại, tất cả hành động của cô dường như rất quen thuộc. Cho dù không có ánh sáng, hoàn toàn là mò mẫm trong bóng tối nhưng lại chuẩn xác đến bất ngờ...

Một lúc lâu sau, ánh sáng màu xanh dương ở chiếc tai nghe của người đàn ông đó khẽ sáng lên...

"" Hắc tổng, đã xử lý xong. Là người của lão Kỳ ""

""Xử"" anh ta đáp lại, giọng nói lạnh thấu xương

""Tôi bật đèn lên được rồi chứ?"" Hạ Ninh Dung khẽ hỏi, giọng nói có chút run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô lên tiếng kể từ lúc bước vào nhà kho

"" Uh"" anh ta gật đầu

Ánh đèn flash của điện thoại vừa sáng lên, đập vào mắt cô là một khuôn mặt dính đầy máu. Hạ Ninh Dung hơi hoảng.

""Chờ tôi chút"" Nói rồi Hạ Ninh Dung đi đến một chỗ, sau một khoảng thời gian lục lọi cô cầm theo một hộp y tế đi về phía anh.

Nhìn thấy cô cầm hộp y tế đi đến anh ta có chút né tránh. Như hiểu ra điều gì đó, cô nói "" Đảm bảo an toàn vệ sinh ""

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, mở hộp y tế ra rồi lấy bông gạc băng bó cho anh ta.

""Thuốc sát trùng không dùng được. Chỉ có thể dùng băng gạc băng bó tạm thời thôi"" Hạ Ninh Dung giải thích nhưng tay vẫn làm một cách thuần thục

Anh cúi xuống nhìn Hạ Ninh Dung, mùi thơm từ mái tóc cô khẽ lướt qua mũi anh. Có chút quen thuộc như đã từng gặp qua ở đâu đó. Anh tham lam muốn chiếm làm của riêng...

Hạ Ninh Dung cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình từ nãy giờ thì có chút mất tự nhiên. Cô ngước mặt lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh. Hai người cứ thế im lặng không một tiếng động cho đến khi có một ánh đèn khác chiếu vào căn nhà tối om, rọi đến chỗ hai người...