Hắc Hoàng Thiên bế Hạ Tử Minh lên rồi đi vào trong nhà, anh ngó xung quanh như đang tìm gì đó.
"Mami đợi chú lâu quá nên ngủ mất tiêu rồi."
"Vậy hai người đã ăn tối chưa?"
"Dạ rồi ạ."
Hạ Ninh Dung đã cho tiểu bảo bối ăn cơm từ trước rồi mới đến, cô muốn tránh tối đa khả năng Hắc Hoàng Thiên lấy được ADN của Hạ Tử Minh.
Cả hai cùng vào nhà trông thấy Hạ Ninh Dung đang ngủ trên sopha nên cũng không có ý gọi dậy. Hắc Hoàng Thiên kêu dì Lâm lấy chăn ra rồi đắp cho cô. Ánh mắt, từng cử chỉ dành cho cô đều rất dịu dàng khiển dì Lâm phải ngẩn người.
Căn biệt thự này vốn là nơi Hắc Hoàng Thiên rất ít lui tới, mỗi lần đến đều chỉ có một mình. Lần này lại đặc biệt có thêm một người phụ nữ và cậu nhóc được Quất Trương gọi là tiểu thiếu gia này. Họ còn được trợ lý cấp cao của Hắc Hoàng Thiên săn sóc như vậy, điều này đương nhiên sẽ khiến dì Lâm phải thắc mắc.
"Chú."
Hắc Hoàng Thiên quay lại nhìn Hạ Tử Minh.
"Con có thể gọi chú là..."
Thấy biểu cảm ngập ngừng không dám nói của cậu bé Hắc Hoàng Thiên mỉm cười trìu mến: "Được."
Hạ Tử Minh ngước lên nhìn, ánh mắt lóe lên niềm vui sướng vô cùng: "D... Daddy!"
Đây là lần đầu tiên cậu được gọi một người như vậy. Đúng, người đàn ông ngay trước mắt cậu lúc này chính là người daddy mà cậu vẫn hằng mong muốn được gặp dù chỉ một lần.
"Daddy, con cuối cùng cũng được gặp người!"
Hạ Tử Minh cuối cùng không kìm được, khóe mắt cậu đỏ ửng, hai giọt nước mắt trào ra lăn dài trên đôi má bầu bĩnh.
"Ngoan!"
Hắc Hoàng Thiên cúi xuống xoa đầu cậu nhóc.
Quất Trương đứng trước cửa trông thấy cảnh tượng này thì không khỏi xúc động. Chính chủ đã lên tiếng khẳng định rồi thì còn cần phải làm xét nghiệm ADN gì nữa cơ chứ. Hai cái con người này lớn rồi mà sao vòng vo phức tạp quá vậy?
"Daddy, con có điều muốn nói."
Hắc Hoàng Thiên nhướng mày.
"Nếu như có chuyện gì đó không đúng xảy ra thì người tuyệt đối đừng tin." Hạ Tử Minh nghiêm túc
Hắc Hoàng Thiên ngẩn người. Cậu nhóc này là có ý gì đây? Đang ám chỉ đến điều gì sao?
"Ta biết rồi."
Hạ Ninh Dung từ từ mở mắt nhìn lên trần nhà rồi dừng ánh mắt trên khuôn mặt lạnh lùng nhưng có phần dịu dàng hơn mọi ngày. Cô lập tức bật dậy.
"Hắc tổng, anh về lúc nào vậy?"
Hắc Hoàng Thiên nhìn biểu cảm ngái ngủ của người con gái trước mặt thì bật cười, trong lòng đột nhiên lóe lên cảm giác hạnh phúc khó tả. Trong mắt anh lúc này cô giống như người vợ hiền đang đợi chồng về cùng ăn cơm vậy.
Anh tiến đến cúi người xuống, đưa tay chỉnh lại mấy lọn tóc bị rối do vừa ngủ dậy.
"Đợi tôi lâu không?"
Hạ Ninh Dung ngơ ngác nhìn người đàn ông phía trước, mãi sau mới có phản ứng lại. Cô đứng dậy di chuyển ra xa anh.
"Lâu. Rốt cuộc thì Hắc tổng có ý thức được giờ giấc không vậy?"
"Do có cuộc họp đột xuất thôi mà."
"Ồ, tôi không quan tâm. Vào thẳng vấn đề chính đi, mai tôi còn phải đi làm không có thời gian ở đây đôi co với anh."
"Được thôi. Như đã nói, cô cho tôi..."
Hạ Ninh Dung không muốn tiểu bảo bối biết chuyện nên vội vàng chặn lại: "Tôi sẽ lấy cho anh."
"..."
"Anh cũng đã gặp rồi vậy giờ tôi có thể..."
"Không được"
Hắc Hoàng Thiên tiến lại gần ghé vào tai cô: "Tôi không chắc là cô sẽ không giở trò gì sau lưng tôi nên cô phải lấy ngay tại đây và phải tận mắt tôi chứng kiến."
"Được." Hạ Ninh Dung siết chặt tay
Dì Lâm: "Cậu bé, có muốn uống gì không để bà làm cho?"
Hạ Tử Minh: "Có ạ, hai ly nước cam ạ."
"Cảm ơn tiểu bảo bối nha!" Hạ Ninh Dung mỉm cười dịu dàng
Cô đi về phía Hắc Hoàng Thiên, đưa ra một bọc khăn giấy: "Anh cũng thấy rồi đó, giờ tôi có thể về?"
"Nơi này vốn không thể bắt xe..."
"Có người đến đón tôi rồi."
Hạ Ninh Dung nhét bọc khăn giấy vào tay anh rồi dắt Hạ Tử Minh ra về.
"Hắc thiếu, vậy còn hai ly nước này?" dì Lâm ngơ ngác
"Dì uống đi."
*Gấp vậy sao? Còn không kịp uống nước nữa. Tôi có nên tin vào thứ này?
Hắc Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy bọc mấy sợi tóc trên tay, bất giác cong môi.
"Mang đi, làm nhanh nhất có thể."
Bên ngoài Bách Kha cũng vừa lái xe đến. Suốt cả quãng đường Hạ Ninh Dung không nói một lời, cô chỉ nhìn tiểu bảo bối đang ngủ say trong lòng mình với ánh mắt buồn bã.
*Tiểu bảo bối, cho mami xin lỗi! Mami cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy nhưng mami không có gì ngoài hai đứa cả.
"Hạ Ninh Dung, cô minh tinh tên Tuyết Sương đó dạo này không thấy xuất hiện nhỉ?"
"Ông có ý gì?"
"Tôi chỉ thấy thắc mắc là tại sao từ khi Hắc Kim hủy hợp đồng với cô ta thì cô ta như bốc hơi khỏi giới giải trí thôi." Bách Kha nhún vai
"Hủy hợp đồng? Mọi chuyện là sao?"
"Bà không biết sao? Cũng đúng ha, thông tin này là tôi tự điều tra ra mà."
"Ông nói rõ xem nào." Hạ Ninh Dung mất kiên nhẫn
Trong quá trình tìm kiếm thông tin về Hắc Lãnh Thần, Bách Kha tra ra công ty giải trí Hắc Kim đã hủy hợp đồng với Tuyết Sương mà không rõ lý do là gì. Mấy ngày sau đó cũng không có bất cứ thông tin gì, các fan club của cô ta lên diễn đàn công ty Hắc Kim kêu gọi sự trở lại của Tuyết Sương nhưng về phía công ty vẫn không có động thái đáp trả...
"Sao? Hắc Hoàng Thiên không kết hôn với Tuyết Sương?" Hạ Ninh Dung tròn mắt
"Tôi tưởng bà phải biết rồi chứ. Người như anh ta bà nghĩ sẽ chỉ vì một người phụ nữ đã sinh con cho anh ta mà phải lấy người đó? Đây vốn không phải phong cách làm việc của anh ta."