"Hạ Ninh Dung, bà về rồi à? Mọi chuyện thế nào?"
Hạ Ninh Dung cất giày vào tủ, đón lấy cốc nước từ tay Bách Kha: "Khi nhị thiếu muốn đưa tôi sang Anh."
"Vậy bà tính sao? Có định đi không?"
"Tôi cũng chưa biết. Tuy đó là gia đình thật của tôi nhưng tôi dù sao bây giờ cũng là gái chưa chồng mà đã có con. Khi Gia lại cao quý như vậy, tôi không có tư cách. Huống chi, ba mẹ tôi đã nuôi nấng tôi bao năm trời. Ba tôi giờ đang trong viện, tôi đâu thể rời nước được." Hạ Ninh Dung trầm mặc
"Sự tự tin của bà đi đâu mất rồi? Bà cũng là ngoài ý muốn nên mới có con, còn chuyện của chú Hạ thì chẳng phải chỉ cần chuyển viện là được rồi sao?" Bách Kha nói hết sức đơn giản
"Ông nói thì hay lắm nhưng ở đây có biết bao kỉ niệm, tôi không nỡ... Tôi đã rời đi nhưng cuối cùng vẫn là chọn cách quay lại, ông hiểu lý do mà phải không?"
Bách Kha: "..."
"Mami, hãy làm theo những gì mà mami muốn. Nếu người của Khi Gia đã cho mami thời gian để suy nghĩ thì họ cũng sẽ không thể ép buộc mami phải đi theo họ được."
"Hạ Tử Minh, con biết chuyện rồi sao?" Hạ Ninh Dung ngạc nhiên
"Chú Bách Kha nói ạ."
Chỉ cần mami đi đâu Hạ Tử Minh cũng sẽ theo đó và cậu cũng hiểu mami không muốn rời xa đất nước này đến nhường nào. Cậu muốn mami sống là chính mình, không cần phải làm theo bất cứ sự sai khiến của ai khác. Một phần nữa là cậu cũng đang có ý định thực hiện kế hoạch tác hợp cho mami và daddy, nếu bây giờ mami phải sang Anh sinh sống vậy chẳng phải kế hoạch của cậu đổ bể hết rồi hay sao?
"Hạ Tử Minh, con có muốn sang Anh không?" Hạ Ninh Dung cúi xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bảo bối nhà cô
"Mami, con vẫn chưa được gặp mặt ông bà ngoại. Con còn muốn gặp họ." Hạ Tử Minh bày ra vẻ mặt đáng thương
Hạ Ninh Dung không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu con trai nhỏ.
"Nhưng mami à, con cũng muốn mami có cuộc sống tốt hơn không phải vất vả như vậy nữa. Nếu trở về Khi Gia, mami có thể thoải mái hơn vậy con cũng vẫn sẽ ủng hộ mami." Hạ Tử Minh ngước lên nhìn mami
"Tiểu bảo bối của mami thật là ngoan! Vậy tuần sau mami sẽ dẫn con về Giang Nam nha?" Hạ Ninh Dung mỉm cười hạnh phúc
Cạch...
"Ối, Bách Kha?" Masker vừa trở về trông thấy Bách Kha thì tròn mắt ngạc nhiên
"Sao? Không chào đón tôi? Ông về Trung Quốc sao không ra ngoài thuê khách sạn mà ở, lại đi ở nhà Ninh Dung chứ hả?" Bách Kha khó chịu
"Ầy, ông ghen hả? Tôi cũng là bất đắc dĩ cả thôi, tại Ninh Dung mời nhiệt tình quá tôi không nỡ rời đi." Masker cười cợt
"Ồ? Vậy giờ tôi mời ông ra khách sạn ở, ông có đi không?" Hạ Ninh Dung khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào mắt Masker
"Tôi đương nhiên đồng ý nhưng với điều kiện chỉ có hai chúng ta." Masker bày ra vẻ mặt háo sắc
"Ông muốn chết hả?" Bách Kha giơ nắm tay lên dọa nạt
"Ấy, quân tử động khẩu chứ không động thủ." Masker vào thế phòng bị
"Ông không xứng." Bách Kha ném một ánh nhìn coi thường cho Masker
"Mà này Bách Kha, là ông làm đúng không?"
"Làm cái gì?" Bách Kha ngơ ngác nhìn Hạ Ninh Dung
"Thông tin về Hạ An Chi."
"Tôi tưởng bà đã có chuẩn bị trước rồi mới cho tiểu thiên sứ của tôi đi thi? Trước nay bà vẫn vậy mà."
"Lần này tôi đúng là có xem xét trước rồi, nhưng cũng không nghĩ tới là con bé có thể đoạt giải nên cũng không có hành động gì cả. Tôi nghĩ là ông làm chứ?"
"Không phải tôi cũng không phải bà. Vậy chẳng lẽ Hắc Hoàng Thiên thật sự không nhận ra sao?" Bách Kha cau mày ngờ vực
"Không đúng, anh ta chắc chắn đã kiểm tra và nhận được kết quả rồi. Tôi đã thử tìm kiếm thông tin và thấy nó đã được sửa đổi." Hạ Ninh Dung mạnh mẽ khẳng định
"Nếu vậy thì là ai?"
"Rốt cuộc thì người này có mục đích gì khi làm như vậy?"
Cả hai cùng rơi vào im lặng.
"Này hai người đang thì thầm to nhỏ chuyện gì vậy?" Masker ngơ ngác không hiểu chuyện gì
_________
"Hắc tổng, đã tìm thấy rồi ạ." Quất Trương báo cáo thông tin
Hắc Hoàng Thiên vẫn lạnh nhạt, vờ như không quan tâm đến.
"Là do một người tên Bách Kha cứu, còn có... tiểu thiếu gia nữa ạ." Quất Trương ngập ngừng
Hắc Hoàng Thiên đột nhiên cau mày: "Chẳng phải bảo nó ở trong xe sao?"
*Hắc tổng à, anh cũng biết là tiểu thiếu gia nhà ta trước nay vẫn không chịu nghe lời mà. Cha nào con nấy thôi.
"Không bị thương chứ?"
"Không ạ, tiểu thiếu gia rất tốt."
"Người tôi hỏi là Lãnh Thần?" Hắc Hoàng Thiên liếc mắt về phía Quất Trương
Quất Trương ngẩn người một lúc rồi chợt hiểu ra: "Cô bé không vấn đề gì ạ, nghe nói là do mệt quá nên ngủ thiếp đi."
Hắc Hoàng Thiên: "..."
*Hắc tổng, anh rõ ràng là quan tâm đến cô bé đó mà. Cho dù cô bé đó không phải là con của anh thì nó cũng không liên quan đến chuyện giữa anh và cô Hạ, anh không cần thiết phải nói ra những lời như thế. Nó thật sự khiến một người làm mẹ như cô Hạ cảm thấy bị tổn thương.
Hắc Hoàng Thiên như hiểu ra trong đầu Quất Trương đang nghĩ gì, anh liền cau mày: "Cậu có cần tăng ca?"
Quất Trương nhanh chóng lắc đầu rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Ra khỏi phòng rồi cậu mới thở phào: "Tôi đã làm việc 24/24 rồi, giờ còn khoảng thời gian nào nữa để mà tăng ca cơ chứ?