"Zô, là ai đây?"
Cả bốn người đang cười nói vui vẻ chợt quay lại, nhìn chằm chằm vào đôi trai gái đang đứng trước mặt. " Hạ Ninh Dung, cậu về nước từ khi nào vậy? Sao không nói để mình đi đón?" Mạc Hân Vy nói với giọng điệu giả tạo
Trên mặt Hạ Ninh Dung lộ ra vẻ coi thường, không muốn quan tâm đến. " Ninh Dung, cô ấy hỏi sao em không trả lời?" Lâm Bạch Nam liên tiếng bảo vệ Hân Vy
Ninh Dung vẫn im lặng, môi khẽ nhếch lên một đường cong có như không có, đôi mắt ba màu lạnh lẽo mang theo sát khí khiến người ta lạnh sống lưng. Đợi mãi không thấy ai lên tiếng, Mạc Hân Vy cùng Lâm Bạch Nam tự cảm thấy xấu hổ. " Cô khinh người vừa vừa thôi chứ. Tưởng mình là cành vàng lá ngọc hay sao? Thứ con gái lăng lòa. Lại còn sinh ra thứ nghiệt chủng này nữa chứ" Lâm Bạch Nam lên giọng xỉ nhục Hạ Ninh Dung
Hạ Tử Minh và Hạ An Chi nghe thấy người khác chế giễu mẹ mình thì tức giận trượt xuống ghế, định đi đến chửi cho tên đàn ông chết tiệt kia một trận nhưng lại bị Hạ Ninh Dung ngăn lại. Hạ Ninh Dung đứng lên đi đến tát thẳng vào mặt Lâm Bạch Nam, khiến anh ta đau điếng. " Sao cô dám?" Lâm Bạch Nam tức giận, mắt anh ta hằn lên những tia máu đỏ tươi như muốn nuốt chửng người trước mặt
"Thật ngại quá. Tôi lỡ tay. Cũng tại không thể ngửi nổi cái mùi hôi thối bốc ra từ người nào đó" Hạ Ninh Dung liếc mắt về phía Bạch Nam
Mạc Hân Vy thấy vậy tức nổ mắt " Ninh Dung, mày quá đáng quá rồi đấy. Hôm nay tao sẽ cho mày biết tay" nói rồi Hân Vy xông đến giơ tay tát Ninh Dung, nhưng Hạ Ninh Dung đã đỡ được " Ha, xem ra mấy năm mình ở nước ngoài cũng không lãng phí nhỉ, ít ra cũng đỡ được mấy đòn của hội tiểu tam"
" Mày..." Mạc Hân Vy chưa nói hết câu đã bị ánh mắt sắc như dao của Ninh Dung dọa cho sợ hãi
Hạ Ninh Dung hất tay Mạc Hân Vy về phía sau khiến cả người cô ta chao đảo suýt ngã. Mọi người gần đó đều bị thu hút bởi nhóm người Hạ Ninh Dung. " Tôi hôm nay không rảnh để nói chuyện với mấy người. Hơn nữa...Bà đây cũng *éo muốn nói" Hạ Ninh Dung trở lại bàn ăn
Đôi cẩu nam nữ Bạch Nam và Hân Vy cảm thấy bị mọi người nhìn như vậy liền thấy xấu hổ mà bỏ đi... " Woa, bà ngầu lắm luôn á!!! " Dương Thư vỗ tay khen ngợi
" Mẹ của em đương nhiên phải ngầu rồi. Chị khen thật thừa" Hạ An Chi tự hào
" Mà tôi giờ mới để ý đó nha, bà không đeo kính nữa à?" Dương Thư
" Không cần nữa, dù sao người ngoài nhìn vào cũng sẽ nghĩ là tôi đeo len thôi"
Hạ Ninh Dung từ khi sinh ra đã có một đôi mắt đặc biệt, nó có ba màu: đen, xanh dương đậm và tím. Con ngươi là màu đen lan dần ra ngoài là xanh dương đậm rồi đến tím. Nhìn vào đôi mắt cô như thấy cả một dải ngân hà đầy sao sáng lấp lánh. " Mau bắt đứa trẻ đó lại, không được để nó chạy thoát. Đại ca đã ra lệnh cho chúng ta rồi"
Hạ Ninh Dung đang ngồi ăn thì đột nhiên có một đứa trẻ chạy đến cầm tay cô... Hai người đàn ông nhìn thấy đứa bé đó đứng cạnh cô thì đi đến. " Cô gái, cảm ơn em đã giữ thằng bé lại. Nó nghịch quá, chạy lung tung khắp nơi à." một tên trong số đó lên tiếng
" Này nhóc con, ra đây chú đưa về với bố nào. Bố nhóc kêu chú đi tìm nhóc đấy" tên còn lại lên tiếng rồi đi đến kéo tay đứa bé
Nhưng đứa bé đó cứ bám chặt lấy tay cô không buông... " Chào em trai! Mau ra chú..." Hạ Ninh Dung đang nói thì ngừng lại quay ra hỏi một tên đàn ông " Anh tên gì vậy nhỉ?"
" À, Trương K...ỳ..." Hắn ta đang trả lời thì tên bên cạnh đột nhiên ho một tiếng
" Anh tên Trương gì cơ?" cô hỏi lại
" À không phải là Trương mà là Tương Kiệt" hắn ta trả lời
" À, em trai nhỏ mau ra chú Tương Kiệt đưa về với ba kìa" Hạ Ninh Dung cố tình nhấn mạnh chữ Tương Kiệt rồi nhìn thẳng vào mắt cậu bé trước mặt
Cậu bé đó khẽ lắc đầu, Ninh Dung như hiểu ra điều gì đó. " Anh trai à, có vẻ như đứa bé này chưa muốn về nhà rồi. Hay là anh về nói với ba thằng bé cho nó ở đây chơi thêm một lúc nữa đi" Hạ Ninh Dung lên tiếng thăm dò
Hai tên đó nhìn nhau" Cái này chắc không được rồi. Nhóc à, ra đây với chú mau lên" Lúc này, ở một nơi nào đó có một chàng trai đang điên cuồng lên đi kiếm một đứa bé. Sắc mặt anh ta như muốn giết người, đôi mắt đỏ ngầu đang tràn đầy sát khí, từng đường gân trên tay hiện lên, thân hình vạm vỡ cao khoảng mét 9. Hắc Hoàng Thiên, anh ta huy động toàn bộ nhân viên bảo an chỉ để tìm kiếm một đứa trẻ... " Hạ màn đi. Các anh sớm đã bị nhìn ra rồi" Hạ Ninh Dung lên tiếng Hai tên đàn ông đó đứng im như bắt động. Đột nhiên một tên cong môi lên cười " Khá lắm! Nếu đã sớm nhìn ra vậy thì chắc cô cũng không thể giữ nổi cái mạng này nữa rồi" Anh ta rút ra từ sau lưng một khẩu súng, nhắm thẳng vào mặt cô
Đáng chết! Hắn ta có mang theo súng. Cả đám người xung quanh nháo nhác hết cả lên. " Câm miệng! Kẻ nào dám báo cảnh sát tao liền bắn chết kẻ đó " Hắn ta quát lên, bỗng chốc cả căn phòng trở lên im de không một tiếng động
Hạ Ninh Dung đẩy đứa bé ra phía sau. Cũng may Dương Thư và hai đứa đã dắt nhau đi chơi. Nếu khống chúng nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ đến ngất xỉu mất. " Bây giờ thì mày mau đưa đứa bé đó qua đây nếu không muốn tao bắn nát sọ mày" hắn ta đe dọa
Cô chợt tiến đến phía bọn chúng, nở một nụ cười mang theo sự sợ hãi mà lấy lòng bọn chúng. " Anh trai à! Cần gì phải làm đến mức này cơ chứ. Anh làm em sợ rồi đấy. Em sẽ trả đứa bé lại cho anh ngay thôi mà" Ninh Dung đi đến cầm lấy tay người đàn ông đang cầm súng.
Hắn ta căn bản không cưỡng lại được trước giọng nói ngọt ngào cùng thân hình bốc lửa đang kề sát bên tay hắn...