Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 68




68 】

Ta thử đi vài bước, lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, ngay lập tức phía sau một cánh tay đưa tới đỡ ta.

Muốn giãy thoát ra, lại bởi toàn thân vô lực chỉ có thể dựa vào trong ngực nàng, thở phì phò từng ngụm. Mùi hương càng đậm tựa như sương khói vô hình đem ta bao phủ, để cho ta càng khó chịu hơn.

Nhưng có lẽ điều khiến ta khó chịu không phải mùi hương kia, mà là người này.

Ta thiếu chút nữa đã chết cũng bởi người này.

"Không có bản lĩnh thì đừng cứu người, lãng phí thời gian của ta." Nàng đột nhiên nói, thanh âm gần ở bên tai.

Nộ khí của ta tựa như đại phát, liều chết bật người giãy giụa ra, rồi quay đầu về phía nàng vừa thở vừa nói : "Ngươi... Ngươi..." Ngươi đến nửa ngày vẫn chưa nói thêm được gì, ta chỉ có thể cắn răng một cái, nói : "Tần Cầm cô nương, chúng ta đi."

Tần Cầm cô nương cũng rất hiểu chuyện, chẳng nói gì đi tới bên cạnh ta, dìu dắt ta trở về.

"Thành công tử, các ngươi cuối cùng là.." Bước bên cạnh, Tần Cầm cô nương dường như cũng không kìm được nữa, thấp giọng hỏi.

"Một lát nữa thôi, ta sẽ giải thích với ngươi..." Ta vẫn còn chưa bình phục, nhưng điều tối trọng yếu hiện tại là, phải thoát khỏi nữ nhân điên phía sau kia.

Kiên quyết chẳng thèm quay đầu ta rời đi, nữ nhân điên kia cũng không kêu lại, như vậy càng tốt, để cho chúng ta như hai đường kẻ chỉ gặp nhau duy nhất một lần trong đời đi, vượt qua giao điểm rồi sẽ càng đi càng xa, không bao giờ ... gặp lại nữa. Mà lại nói, chẳng lẽ nữ nhân điên này thật sự là tới nơi đây tự sát? Tới nhảy núi sao?

Ai, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao ta không muốn lại cùng người như vậy có bất kỳ liên quan.

"Thành công tử, khi ngươi vừa đi ra ngoài dò đường, ta gặp hai người qua người, bọn hắn ở gần đây, vừa vặn có thể cho chúng ta tới nhà nghỉ tạm." Tần Cầm cô nương lại nói.

"Thật sự? Thật, thật tốt quá..." Ta một bên thở một bên gật đầu, sớm biết thế vừa nãy chẳng thèm giả bộ đi dò đường, sẽ không phải gặp nữ nhân điên, thậm chí thiếu chút tánh mạng cũng chẳng còn, thật xấu hổ. Trên người vẫn phảng phất mùi hương của nữ nhân điên kia lưu lại, khiến ta thực hận sao gió lại không thể thổi quét hương vị kia đi.

"Ơ! Là A Thành a?" Thanh âm quen thuộc từ không xa truyền đến.

"Cha, cha đừng như vậy kêu Thành... Thành công tử." lại một thanh âm khác quen thuộc.

Ta ngước mắt lên. Trông thấy bóng dáng hai người xa xa, thở lại càng thêm lợi hại.

Một vị lão đầu, cùng một thiếu nữ.

Nói rõ hơn thì, hai người kia chính là Bạch Đái lão nhân cùng Bạch Diệp Nhi.

Thật đúng là đời này không thoát khỏi.

"Ta nói mà, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, A Thành." Bạch Đái lão nhân thần sắc cực kỳ vui vẻ, cười đến không thấy mắt đâu.

Được rồi, ít nhất không cần sợ tìm không ra Hùng Thập Đại.

Chúng ta theo Bạch Đái lão nhân và Diệp Nhi đi tới một thôn trang nho nhỏ, kỳ thật cũng không thể nói là thôn trang, nó thậm chí vốn chỉ có năm sáu gian nhà nhỏ của mấy gia đình.

Mùi hương lưu lại của nữ nhân điên kia cũng đã dần dần phiêu tán, ta lại cảm thấy thân mình run lên, tự hỏi không biết nữ nhân điên kia có còn đứng bên vách núi? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn tự sát sao? ... Tại sao ta lại nhớ tới nàng chứ? Thật là... Ta bật người lắc đầu giúp mình tỉnh táo lại.

Bước vào trong nhà Bạch Đái lão nhân, mọi thứ đều ngăn nắp chỉnh tề và thật đơn giản, như mọi gia đình nông gia khác, hơn nữa còn có mùi thuốc đông y vô cùng quen thuộc khiến ta cảm thấy thân thiết.

Diệp Nhi mời ta cùng Tần Cầm cô nương uống trà, kêu chúng ta ngồi xuống.

Tần Cầm cô nương chẳng nói điều gì, có lẽ đối với nàng việc mau đi gặp Hùng Thập Đại vốn quan trọng hơn việc ngồi tại nhà Bạch Đái lão nhân đây uống trà.

Bạch Đái lão nhân híp mắt nhìn nhìn Tần Cầm cô nương, vẻ mặt cười quái dị, quay đầu đối với ta hỏi: "Vị cô nương này lại là người của ngươi à, A Thành?"

"Tần Cầm cô nương không phải của ta, nàng là người Hùng Thập Đại..." Ta suýt nữa quên rằng, đương sự nếu không muốn nói, thì ta không nên giải thích nhiều như vậy, "Dù sao, chúng ta cũng không phải loại quan hệ đó, ngài đừng đoán mò."

"Ta đoán mò gì, là ngươi nghĩ vẩn vơ đấy chứ?" Bạch Đái lão nhân sờ râu mép mình, "Hắc hắc" cười nói.

Tính nết người này vẫn ác như vậy không thay đổi a.

"Ngươi..." Ta đang muốn phản bác, mũi lại bỗng nhiên ngửi được một trận mùi quen thuộc, giật mình một cái -- không tốt!

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên theo cùng tiếng chuông trong trẻo.

Diệp Nhi bước tới mở cửa, ta muốn ngăn lại cũng ngăn không kịp.

Quả nhiên, là nữ nhân điên vừa mới bên vách đá.

Giờ ta mới chú ý đến nữ nhân điên hoàn toàn không hợp với hết thảy. Khuôn mặt đẹp đẽ, áo bào đỏ tươi, so với lúc đứng bên vách núi cảm giác như hoàn toàn khác biệt.

Hay là, người này chính là phải đứng bên vách núi nguy hiểm, độc đáo như vậy mới có vẻ bình thường?

"Ngươi là..." Diệp Nhi ngẩn người, tựa hồ bị khí tràng của nữ nhân điên kia hù sợ.

Nàng không nhìn Diệp Nhi, cặp mắt xếch yêu mị đảo lướt xung quanh phòng, cuối cùng như vô ý tầm mắt rơi xuống người ta, vốn đã sớm hóa đá trên ghế.

"Ta ngửi được mùi thuốc đông y." Nữ nhân điên nói, ánh mắt như trước nhìn ta chằm chằm.

"Cái... Cái gì?" Diệp Nhi không hiểu gì cả.

"Các ngươi có đại phu chứ?" Nữ nhân điên cuối cùng mới đem tầm mắt từ trên người ta chuyển đến Diệp Nhi.

"Diệp Nhi, mời vị cô nương này tiến vào." Bạch Đái lão nhân đột nhiên hô.

"Đợi một chút!" Ta khẽ vẫy tay vội vàng đi tới trước cửa, mùi hương kia thật vất vả mới tản hết, giờ lại mạnh liệt xông tới bên ta, "Ngươi theo dõi ta?"

"Hừ..." Nữ nhân điên lạnh lùng cười, "Thỉnh không cần tự kỷ như vậy được không."

Cảm thấy như mình bị giáng một ngụm hơi lạnh, dù không có bệnh cũng đều phải tức mà phát bệnh thôi. Nàng không để ý ta, thẳng đi vào trong phòng, tiếng chuông trong trẻo không ngừng theo sau. Bước tới trước mặt Hắc bạch Hồ lão nhân, nàng hỏi: "Ngươi chính là đại phu nơi này?"

"Lão phu chỉ là hiểu chút y thuật mà thôi." Bạch Đái lão nhân hiếm khi khiêm tốn.

Không hiểu tại sao, trong lòng ta như nghẹn lên luồng khí, vì thế vội vàng đến cạnh nữ nhân điên, ngữ khí chanh chua nói: "Không phải ngươi mới vừa tính nhảy núi sao, tại sao giờ tới xem bệnh?"

Nữ nhân điên mắt liếc tà, nhìn về phía ta đứng không nói lời nào.

Khí tràng, vẫn là khí tràng.

Trên thế giới này có một loại người, cho dù không mở miệng vẫn có thể dùng ánh mắt nói lên cảm xúc của mình. Lúc này nữ nhân điên chính là như vậy, mắt xếch tà mị nhìn ta, vừa lạnh lại vừa ngoan độc, nàng muốn nói cho ta hiểu: "Ngươi câm miệng ngay cho ta."

"Lúc nãy bị ngươi lôi kéo..." Nàng chợt mở miệng, thanh âm cực kỳ mềm nhẹ, đồng thời kéo ống tay áo trái lộ ra bên trong cánh tay trắng nõn, chỉ vào một vết thương vô cùng vô cùng nhỏ, không chớp mắt nói, "Không cẩn thận bị trầy da, ta tới lau chút thuốc không được sao?"

Trắng trợn lấy cớ.

Cái tiểu vết thương kìa vừa nhìn đã biết coi như không có cũng hảo, máu thậm chí chưa chảy ra vài giọt, cần phải đặc biệt đến tìm đại phu lau thuốc sao?

Khí tràng, vẫn là vấn đề khí tràng.

Được rồi, ta đầu hàng.

Vội vàng tọa nguyên vị trí, ta chẳng muốn cùng nàng đối diện.

"Mời cô nương ngồi, ta vào phòng trong lấy thuốc." Bạch Đái lão nhân cười cười, rồi sau đó xoay người về phòng.

Nữ nhân điên không nói lời nào ngồi xuống bên cạnh ta.

Trong cái gian phòng này có bao nhiêu ghế tựa, vì cái gì ngươi cần phải ngồi tới bên cạnh ta? Muốn hỏi lại không dám hỏi, mùi hương thật đậm. Diệp Nhi cũng yên lặng tới bàn đối diện ngồi xuống, âm thầm quan sát nữ nhân điên. Tần Cầm cô nương từ đầu tới đuôi đều thực bình tĩnh, nàng có lẽ thật sự chỉ rất muốn gặp Hùng Thập Đại thôi, cứ như vậy xung quanh tạo thành tình cảnh không hiểu được.

Sự chán ghét đối với nữ nhân điên càng ngày càng sâu, tựa như tuyết để lâu càng cao, dù vùi lấp thân mình, tuyết vẫn không ngừng lại.

Không được, phải nói gì đó để kẻ điên này không hung hăng đến càn quấy người.

"Ai da ~" Ta đứng đây, đi tới bên mở cửa sổ, "Thật không biết vì cái gì, vừa rồi còn hảo hảo, giờ trong phòng lại nghẹn muốn chết, thở cũng không được đây."

Nữ nhân điên nhìn nhìn ta, vừa xen chút khinh miệt lại hơi cười cười.

Thời khắc này, nữ nhân điên lại như vô cùng độ lượng, còn ta là kẻ tiểu nhân, chút ít việc cây vừng hạt đậu cũng kiếm tìm cười nhạo người ta.

Lại đầu hàng, ta ngoan ngoãn trở lại trên ghế.

Nữ nhân điên lại mở miệng: "Cũng không biết, vừa rồi ai cậy mạnh muốn cứu người, kết quả còn không phải cho người khác cứu?" Nói rồi còn khinh thường hừ, "Vô dụng, còn không biết ít lời, tự cho là đại hiệp."

...

Có phải nàng không mở miệng nói, thì sẽ chết hay không a.