Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 36




36 】

"Làm sao ngươi có thể hồi cờ chứ?! Không được không được, vậy không được!"

"Như thế nào không được? Ta đây còn chưa hạ mà, không tính là hồi cờ!"

"Hạ rồi, hạ rồi! Chính mắt ta thấy ngươi đã đặt trên bàn rồi, ngay vị trí này!"

"Ngươi mắt mờ! Ta rõ ràng chưa hạ xuống, ngươi thật là..."

Bước vào nhà Lý thúc, bên tai liền nghe được một trận tranh cãi kịch liệt. Nương theo tiếng nhìn vào trong phòng, ta thấy hai vị lão nhân đang ngồi chơi cờ, trong đó một vị... Chính là Lương Sơn đại phu danh tiếng lẫy lừng. Nghe được đoạn đối thoại, ta lập tức hiểu ngay sư phụ ta chính là cái vị muốn hồi cờ kia. Cho dù là "Đọc" chứ không phải "Nghe", ta cũng tin chắc người muốn hồi cờ là hắn. Đúng vậy, tin chắc đấy.

Ta thở phào một hơi, chứng kiến lão nhân này không có việc gì, tâm đang lơ lửng rốt cuộc cũng rớt xuống, đi đến phía sau sư phụ, quát lên: "Sư phụ."

"Ta không chơi với ngươi nữa! Cách chơi cờ cũng xấu!" Lý thúc hận đến nghiến răng, chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu nhìn thấy ta: "Ơ, là Nhược Hề hả?"

"Lý thúc hảo." Ta gật đầu chào hỏi.

"Ân? Cô nương này thực xinh đẹp, không phải người bổn trấn a?" Lý thúc híp mắt, miệng toe toét cười quan sát Tấn Ngưng đang đứng sau lưng ta.

"Lý thúc hảo." Học ta, Tấn Ngưng cũng ấp úng lên tiếng chào hỏi.

"Ngươi ngồi xuống cho ta! Còn không hạ xong ván này, nếu không thì ngươi cấp tiền đi, bằng không đừng mong đi." Đúng vậy, kẻ cứng đầu này đúng là sư phụ ta.

"Còn hạ? Đồ đệ ngươi trở về kìa!" Lý thúc chán ghét nhìn sư phụ ta liếc một cái.

"Đừng nói lảng sang chuyện khác! Ngươi... Ân? A Thành? Thật là đã về rồi?" Rốt cục ý thức được sự tồn tại của ta, sư phụ nét mặt kinh ngạc.

"Vâng, con đã trở về." Ta nói.

Trước đây ta từng nghĩ rất nhiều lần, ta sẽ dùng ngữ khí nào nói với sư phụ những lời này đây. Sau khi trải qua bao nhiêu gian nan, đứng trước sư phụ rơi nước mắt, cau mày, dưới ánh chiều tà chiếu rọi, ta sẽ hướng sư phụ tuyên cáo mình cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sư phụ sẽ vỗ vỗ bờ vai ta và nói "Hảo đồ nhi", chẳng hạn như vậy. Nhưng giờ, ta lại vô cùng bình thản. Hơn nữa hoàn toàn chẳng có chút ngữ khí nào báo cho lão nhân kia, đúng, ta đã trở về.

"Lương đại phu." Tấn ngưng mặt mỉm cười hướng sư phụ hành lễ, vẻ u sầu vừa nãy đã không còn, dường như nàng rất cao hứng khi thấy sư phụ ta bình yên.

"Đừng đừng đừng, lão phu chịu không nổi đâu..." Sư phu vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Tấn Ngưng, tựa như còn ngại Lý thúc ở đây, chỉ đơn giản nói: "Cuối cùng ngươi đã đến rồi."

"Các ngươi cứ tán gẫu đi, ta vào trong điếm trông coi." Lý thúc ở trấn vốn kinh doanh một gian tạp hóa.

"Sư phụ, y quán làm sao vậy?" Đợi Lý thúc đi rồi, ta chẳng quan tâm gì khác, chỉ vội vàng hỏi.

"Y quán? A... Đốt." Sư phụ híp mắt vuốt vuốt chòm râu dê của mình, bình tĩnh nói.

"Đốt?" Ta đâu cần đáp án ngắn gọn như vậy!

"Ân, đốt." Sư phụ gật gật đầu.

"Lương đại phu, là có người muốn hại ngài phải không?" Tấn Ngưng hỏi.

"Điều đó không có khả năng." sư phụ một bên lắc đầu một bên tấm tắc miệng: "Lão phu bình thường hành thiện tích đức, ban ngày đi đứng đường hoàng, nửa đêm không sợ quỷ ma gõ cửa, chưa bao giờ làm việc trái với lương tâm, quyên tiền so với xài tiền đều nhiều hơn. Ngươi cứ hỏi nam nữ già trẻ ở trấn này, người nào không biết ta là một người quanh minh chính đại? Như thế nào lại có người muốn hại lão phu đây."

Nói thì đúng thật là hay, nhớ lại nãy ai còn đòi hồi cờ vậy.

"Vậy y quán như thế nào bị đốt thành như vậy?" Không muốn để sư phụ có dịp nói khoe khoang, ta vội vàng hỏi vào trọng điểm.

"A... Việc này..." Sư phụ gật gật đầu, lại vuốt vuốt chòm râu dê của hắn, "Ngươi biết là, vi sư đều phái các ngươi đi xa, nay y quán nhân công không đủ. Nhất là ngươi, A Thành..." Sư phụ đột nhiên nhìn ta chằm chằm -- Sao chứ, chẳng lẽ ngài định nói hỏa do ta phóng??

"A Thành, không có ngươi ở bên cạnh tiêm thuốc, quả nhiên là không được a." Sư phụ nói.

"Đừng nói những việc đó, con chỉ muốn biết... Chờ một chút," ta hình như đã hiểu, "Không phải là sư phụ chính ngài tự mình tiêm thuốc, sau đó..."

"Cũng không thể nói là tiêm thuốc..." Nói rồi sư phụ quay lưng đi, như có điều khó nói, "Kỳ thật là đêm qua, ta đột nhiên cảm thấy thân mình không được sạch, muốn tắm rửa một chút. Ở quán lại không có người, chẳng còn cách nào khác, vi sư tự mình đốt nóng nước tắm. Mà đốt nóng nước tắm cùng tiêm thuốc giống nhau, ngươi đều phải canh chừng bên cạnh, không thể phân tâm. Đối đãi với mọi người cũng phải như vậy, nhân sinh..."

"Mời về chủ đề." Ta liếc mắt.

"Ngay lúc vi sư đi nhà vệ sinh, hỏa, cứ như vậy thiêu cháy."

...

"Phóng hỏa cuồng!" Ta buột miệng nói ra.

"Càn rỡ!" Sư phụ thực tức giận vung tay áo, "Làm đồ đệ mà có thể nói chuyện với sư phụ vậy sao? Có hiểu cái gì gọi là 'một ngày vi sư cả đời vi sư' không? Quỳ xuống cho ta!" Ta ngẩn người, nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của sư phụ, chẳng còn cách nào khác, chỉ cúi đầu quỳ xuống.

Hoàn toàn bên ngoài câu chuyện, Tấn Ngưng muốn đến khuyên can sư phụ: "Lương đại phu..."

"Quận chúa, thỉnh ngài ngồi, lão phu đây là đang dạy đồ đệ, việc nhà." Một bên ý bảo quận chúa ngồi vào bên cạnh, sư phụ cũng tự mình tọa lên chiếc ghế trước mặt ta.

Tựa như ta là kẻ đại nghịch bất đạo, sư phụ thở dài, đưa ngón trỏ tay phải hơi hơi hướng lên không trung rồi nói: " A Thành, nhớ năm đó, trước cửa y quán ta nhặt được..."

Lại nữa rồi...

Ngoại trừ cố ý lược bớt phần để ta nữ giả nam trang, còn lại một chữ cũng không lọt. Tấn Ngưng đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng nhìn ta, thừa dịp trong giây lát sư phụ hai nhắm mắt lại lải nhải, ta hướng nàng làm mặt hề tỏ ý mình không sao cả, rồi trong nháy mắt sư phụ mở mắt ra, ta lại khôi phục biểu cảm nghiêm túc.

Tấn Ngưng bị ta chọc, không khỏi nhấp nhẹ miệng cười trộm. Nhìn thấy Tấn Ngưng vì nén cười mà hơi hơi đỏ mặt, ta đột nhiên hiểu được cái từ miêu tả nữ tử "Thẹn thùng" rốt cuộc là gì. Đó là cảm giác hóa tuyết bưng ở trên tay, là đem ô mai ngậm vào trong miệng, là cảm giác khiến cho lòng người rung động. Đột nhiên, trong đầu lại nhớ tới những việc mấy ngày nay khi ở cùng Tấn Ngưng. Tấn Ngưng vì thoát ly vương phủ mà thương tâm, Tấn Ngưng bị ốm đau quấy nhiễu, Tấn Ngưng tươi cười vì những việc nhỏ nhặt... Giờ phút này dù bị sư phụ càm ràm, nhưng ta lại ý thức được, mọi điều Tấn Ngưng làm dù chỉ là nho nhỏ trong nháy mắt, ta đều nhớ rõ rành mạch.

"Ngươi rốt cuộc có đang nghe hay không hả?!" Đột nhiên có tiếng bạo rống, ngón trỏ của sư phụ đã ở ngay trước mũi ta.

Hoảng sợ, ta không biết nên phản ứng thế nào.

"Hừ! Ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì!" Sư phụ tức giận gào lên câu chấm dứt.

"Tạ ơn sư phụ dạy bảo." Ta cũng vội vã diễn nốt đoạn tuồng vui này.

"Ân, đúng rồi." sư phụ tựa hồ nhớ ra cái gì đó, "Tam Thất đại sư đâu?"

Tam Thất đại sư? Tam Thất? A, hòa thượng kỳ quái kia.

"Có lẽ, vẫn ở bên ngoài?" Ta suy nghĩ một chút. Hình như khi rời khỏi y quán, ta vẫn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, nhưng bởi đang rất sốt ruột, nên hoàn toàn không để ý đến.

"Ai da, ngươi, làm sao ngươi không sớm nói cho vi sư biết!" Sư phụ lại vung tay áo, cứ như vậy ồn ào hướng ngoài phòng chạy ra.

Lão tử đầu, nếu ta dám ngắt ngang, phỏng chừng ngươi sẽ lải nhải đến ngày mai mất. Ta mím chặt miệng, muốn đứng lên nhưng lại không nghĩ chân đã tê rần, lảo đảo thiếu chút nữa ngã, lại được một đôi tay đúng lúc vịn chặt, Tấn Ngưng đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Cẩn thận."

Cảm nhận hương khí trên người Tấn Ngưng rất gần, ta sửng sốt.

Hồn vừa phiêu đãng đi rong, bỗng chốc đã được người này kéo về.

Ai.