Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 100





【 100 】

Buổi sáng cuối cùng có thể thức dậy trên giường mềm mại.

Khi vừa mở mắt ra ta còn hốt hoảng không biết mình đang ở nơi đâu. Đến khi chứng kiến người đang say ngủ trong lòng, ta mới nhớ tới những chuyện đã phát sinh hôm qua.

Phủ tướng quân, Tấn Ngưng say, từ thư.

Từ thư.

Hình như hôm qua, ta đã tùy tiện cắm nó lên trên giá sách, nếu Tấn Ngưng nhìn thấy... Không được, phải mau mau cất giấu nó ở nơi khác thôi. Cực kỳ cẩn thận ta rút cánh tay phải đang đặt dưới đầu Tấn Ngưng, chịu đựng cảm giác tê rần đang lan tỏa, nín thở nhìn Tấn Ngưng vẫn còn trong giấc mộng đẹp, lúc này mới an tâm rời giường. Mới xoay người, đã bị một cánh tay mạnh mẽ đè xuống. Ta há to miệng, sợ tới mức không thốt được ra lời nào.

Nằm ở trên người ta Tấn Ngưng đang cười không ngừng, sau đó cúi xuống hôn lên gương mặt của ta.

"...Ngươi giả ngủ?" Ta tức giận cười.

Tấn Ngưng không nói lời nào, chỉ cười đến cả người run rẩy.

"Trước khi ngủ cũng bị ngươi khiến cho giật mình, giờ đến khi rời giường cũng bị giật mình luôn..." Ta thở dài, ôm nàng, "...Làm ta sợ muốn chết."

"Trước khi ngủ bị ta khiến cho giật mình?" Quận chúa nhíu mày.

"Ngày hôm qua ngươi..." Ta suy nghĩ một chút, cười hỏi, "Đã quên hết rồi sao?"

"Ngày hôm qua? Ta làm sao?" Tấn Ngưng nghiêng đầu, dường như đang thật cố gắng suy nghĩ, đột nhiên mày nàng nhăn lại, khẽ kêu lên, "Đau quá..."

"Sao vậy?" Ta vội hỏi.

"Đầu... Đau đầu." Quận chúa nhíu nhíu mày.

"Coi ngươi hôm qua ai bảo không chịu uống trà giải rượu, đau đầu sao? Để ta đi lấy cho ngươi..." Ta vừa nói, vừa muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tấn Ngưng áp trở về giường, nàng nói: "Đừng đi... Không phải quá đau."

"Ngươi..." Ta bất đắc dĩ nằm lại, để tùy ý quận chúa thay đổi thất thường này nằm ở trên người.

"Ngày hôm qua, ta..." Quận chúa xoa nhẹ đầu hỏi, "Uống rất nhiều rượu?"

"Quên hết rồi sao?" Ta cười.

Nàng nhíu mày, lại tận lực suy nghĩ: "Chỉ nhớ một chút... Ngày hôm qua, ta đi... đi đến phủ của Tề đại nhân!" Nói rồi, nàng trợn to hai mắt nhìn ta.

"Cuối cùng cũng nhớ." Ta thở dài.

"Sau đó... Ngươi cũng tới sao?" Nàng lại nói.

Ta gật gật đầu.

"Làm sao bây giờ, ngoài hắn ra điều gì cũng quên mất." Miệng nàng cong lên.

Tại sao nàng lại chỉ quên mỗi lúc mình xấu mặt chứ?

"Bỏ đi, không cần nhớ." Ta vươn tay nhẹ nhàng giúp nàng xoa huyệt thái dương, "Không có đại sự gì."

Nhưng Tấn Ngưng vẫn vẻ mặt lo lắng, nàng hỏi: "Tề đại nhân, hắn... Nói những thứ gì...?"

"Không nói gì, chỉ là ăn một bữa cơm." Ta nói.

"Chỉ như vậy?" Quận chúa ngẩn người.

"Còn có thể thế nào chứ?" Ta cười.

Tấn Ngưng suy nghĩ một lúc, rồi lại thở dài một hơi. Nàng thả lỏng thân mình nằm trên người ta, hai mắt nhắm lại, tùy ý để ta xoa huyệt thái dương cho nàng. Một lúc sau, quận chúa cầm lấy bàn tay ta đang thay nàng mát xa, chống đỡ người dậy cúi đầu nhìn ta. Những lọn tóc dài rủ xuống hai bên mai tóc, khiến mặt ta ngưa ngứa, muốn dùng tay vén những lọn tóc sang bên. Nhưng nàng không cho, nắm chặt tay ta ôn nhu nói: "Đừng nhúc nhích, để ta hảo hảo nhìn ngươi."

Ta cười: "Có cái gì đẹp, vẫn là như vậy thôi."

Tấn Ngưng không để ý ta, vươn tay vỗ về lên mặt, sau một lúc lâu, nàng hé miệng muốn nói gì đó, nhưng ta đã vội cắt lời: "Đừng nói ta gầy, người gầy là ngươi, Nguyệt Nhi nói ngươi không nguyện ăn gì cả, có phải hay không?"

"Ngươi đi vắng, ta không muốn ăn." Tấn Ngưng thẳng thắn đáp lời, đôi lông mày cau chặt, "Buổi tối, một người cũng không ngủ được."

Nghe những lời nàng nói mà trong lòng cảm thấy đau đớn. Cố gắng xem nhẹ sự chua xót đó, ta vui đùa nói: "Thật không biết những năm qua ngươi làm thế nào."

"Khi đó ta còn chưa có gặp ngươi." Tấn Ngưng nghiêm túc đáp.

Lòng lại đau xót.

Cuối cùng chúng ta gặp nhau, là đúng hay là sai?

"Sớm như vậy ngươi đã muốn đứng dậy, định đi làm gì?" Tấn Ngưng đột nhiên hỏi.

"Ta..." Nàng lại bắt đầu nhảy đề tài, ta đành bất đắc dĩ đáp, "Ta dậy... để đi rửa mặt."

"Trời còn chưa sáng." Nàng theo đuổi không bỏ.

"Ngủ sớm dậy sớm thân thể hảo." Ta nói.

"Vậy... Mấy ngày qua, ngươi có nhớ ta hay không?" Quận chúa lại hỏi.

Quả thật là quận chúa luôn chuyển đề tài thực mau.

"Nhớ." Ta thành thực gật đầu.

"Nhớ nhiều hay không?" Khóe miệng nàng bốc lên, vẫn là theo sát không bỏ.

"Giống như ngươi, ăn cũng không vô, ngủ không ngon nổi." Ta nói.

"Ba hoa." Tấn Ngưng cười nhéo nhéo mũi ta.

Tại sao ngươi nói thì là thật, còn ta nói lại là ba hoa? Đang định phản bác, Tấn Ngưng đã cúi người xuống phủ lên thân thể của ta, nàng hôn lên môi. Khiến ta không khỏi thở dài, tự nhủ cần phải cố gắng thích ứng với quận chúa rất hay thay đổi đi. Nâng tay ôm lấy quận chúa, ta nhẹ vỗ về lên lưng, nghiêng đầu tận tâm đáp lại nụ hôn của nàng. Ta nhắm mắt lại, cảm giác được lưỡi Tấn Ngưng đang trượt vào trong miệng, tìm kiếm lấy lưỡi của ta, cùng nhau quấn lấy. Tay không nhịn được vươn vào trong trung bào, vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của quận chúa, thân thể mềm mại của người đang nắm phía trên bắt đầu run rẩy. Cúi thấp đầu, ta tinh tế hôn cổ Tấn Ngưng, nghe tiếng thở dốc nhẹ nhàng của nàng. Ta từ từ đi sâu xuống dưới, ôm sát lấy eo của nàng, nhấc đầu chôn trên ngực mềm mại, thật sâu ngửi lấy hương khí quen thuộc khiến ta mê luyến kia. Khi thân mình dán chặt của chúng ta càng ngày càng nóng, ta ý thức được dục vọng trong lòng đang dần dần chiếm đoạt ý chí, nhưng... Bây giờ đã là buổi sáng a.

Ta ngẩng đầu, nói: "Ngưng nhi..."

Lúc này khuôn mặt Tấn Ngưng ửng đỏ, mị nhãn hé mở, nàng cúi thấp đầu nhìn ta, trong miệng nhẹ nhàng phả ra hơi thở gấp.

"...Trời đã sáng." Ta buông Tấn Ngưng, nói.

Nàng quay đầu nhìn nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, sau đó vô lực nằm lại trên người của ta. Ta ôm quận chúa, cúi đầu hôn hôn lên trán nàng.

"Đúng rồi..." Đến khi cả hai chúng ta đều đã an tĩnh, quận chúa đột nhiên hỏi, "Lương đại phu... Bệnh ra sao?"

"Hắn a..." Quận chúa thế nhưng đến giờ mới hỏi tới vấn đề này, ta không nhịn được cười lên, "Không có đại sự gì, đã tốt hơn rồi."

"... Vậy tại sao ngươi giờ mới trở về?" Quận chúa hỏi.

Được rồi, lại quay về chấn vấn ta, hơn nữa còn là câu hỏi tối qua nàng đã nói cả ngàn lần.

"Sư phụ nhân công không đủ, ta giúp chiếu cố vài ngày." Ta tùy tiện bịa ra một lời nói dối.

"Tại sao ngươi không viết thư về?" Tấn Ngưng rầu rĩ nói.

"Liệu ta có thể nói... là quên không?" Ta cười cười.

Tấn Ngưng nghe xong, không nói lời nào.

"Ngưng nhi?" Ý thức được vấn đề này không thích hợp nói giỡn, ta cẩn thận hỏi, "...Tức giận sao?"

"Không có." Nàng rầu rĩ nói.

Ta thở dài: "Ta tìm rất nhiều người, nhưng chẳng có ai định lên kinh thành, nên ta không có cách nào chuyển thư cho ngươi."

Quận chúa ngửa mặt lên, nhìn ta nói : "Ta không có tức giận... Ta chỉ là...giận chính mình thôi."

"Tại sao?" Ta nhíu nhíu mày.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng đột nhiên chống đỡ thân người đứng dậy, nàng nghiêm túc nhìn ta nói, "Không bằng đợi đến khi phụ vương trở về, ta nói với hắn rằng người ta thích là ngươi, được không?"

Ta sửng sốt.

"Được không?" Quận chúa hỏi.

Không biết nên trả lời thế nào, ta chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt nàng, điều gì cũng không nói. Có lẽ Tấn Ngưng cũng biết rõ rằng, đây là điều mà Vương gia không có khả năng đáp ứng.

"...Được không?" Tấn Ngưng lại hỏi, lần này vành mắt nàng thế nhưng đỏ ửng. Giờ ta mới phát hiện, nguyên lai Tấn Ngưng thực rất dễ dàng rơi lệ. Hay nói, nàng dễ dàng rơi lệ như vậy là bởi vì ta?

"Xem kìa, ngươi lại khóc nữa..." Ta thở dài, vươn tay lau nước mắt trên khuôn mặt nàng, "Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."

Tùy ý cho ta hành động, Tấn Ngưng vẫn chỉ nhìn ta, nghẹn ngào hỏi: "Biện pháp gì?"

"Chính là... Từ từ sẽ nghĩ ra, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng." Ta bĩu môi.

"Ngươi..." Tấn Ngưng thở dài, sẳng giọng, "Vậy ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn cái gì chứ?"

"Là..." Ta suy nghĩ một hồi, rồi cười quỷ dị, ôm nàng lặp lại những lời tối qua đã nói, "Ta muốn hôn ngươi."

Tấn Ngưng sửng sốt. Trước khi nàng kịp phục hồi tinh thần, ta vươn tay muốn nâng cơ thể, để tới sát gần hôn nàng. Nhưng lần này Tấn Ngưng lại nhanh chóng tránh thoát. Nàng ngồi dậy, thản nhiên mở miệng nói: "Nên dậy thôi." Nói rồi sửa sang lại vạt áo đang chút hỗn độn, cũng chẳng buốn liếc về phía ta, giống như giận dỗi quay đầu xuống giường.

Suốt buổi sáng Tấn Ngưng chẳng hề nói với ta một lời.

Nàng lại tức giận.

Những cái khác ta đều có thể tìm cách ứng phó, nhưng lần này... ta quả thật vô kế khả thi. Không muốn tùy tiện lập thêm lời hứa, ta sợ rằng đến lúc đó, sẽ cho Tấn Ngưng thương tổn lớn hơn.

Có lẽ tất cả mọi người vẫn chưa biết rằng ta trở lại kinh thành, rất ít người đến quận mã phủ chẩn y, khiến cho ta trở thành nhàn rỗi. Nhưng cái không thể ngờ được chính là, quận chúa đột nhiên coi ta tựa như ôn thần, luôn luôn trốn tránh. Ta đi phòng khách, nàng đi phòng ngủ; ta đi phòng ngủ, nàng đi thư phòng; ta đi thư phòng, nàng đi nội viện; ta đi nội viện, thì nàng trực tiếp xuất môn, nói rằng muốn tới Tự Miếu dâng hương. Vừa nãy còn nói muốn ta, giờ lại ngay cả nhìn nàng cũng không nguyện, chẳng lẽ đây chính là cái người ta gọi "Lòng nữ nhân như kim đáy biển"... Nhưng... ta cũng là nữ nhân mà.

Bất quá như vậy cũng tốt, thuận tiện cho ta có cơ hội giấu bức từ thư.

Quận chúa đến Tự Miếu dâng hương, ta lại không được đi theo, chỉ có thể ở lại trong quận mã phủ. Mà lại chẳng có việc gì, ta liền quyết định tùy tiện đi dạo xung quanh. Vừa đi lại vừa suy nghĩ, đến những điều lo lắng trong lòng -- ngoại trừ quận chúa, vẫn là quận chúa, cùng với... Tề tướng quân ở tại biên cương.

Ta không ngờ được chính là, trên đường thế nhưng gặp được rất nhiều người bệnh ngày xưa, bọn hắn thấy ta đều là vô cùng niềm nở, người tặng con gà, người kia lại là tặng con vịt, có người còn tặng một túi khoai lang tự trồng. Vì thế, mới qua được mấy ngã tư, trên tay ta đã xách rất nhiều đồ vật, dần dần lại càng nhiều thêm. Ngay khi ta đang bối rối không biết mình có nên hay không hồi phủ, hay là tiếp tục đi xem liệu còn có người tặng đồ hay không, thì đột nhiên thấy được một bóng lưng quen thuộc.

Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen, là việc vô cùng bình thường, nhưng người quen này lại đứng trong một hẻm nhỏ âm u.

Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen trong một hẻm nhỏ, cũng là một việc chẳng đáng ngạc nhiên, nhưng người quen này lại đứng trong một hẻm nhỏ cùng một nam tử xa lạ.

Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen trong một hẻm nhỏ tán gẫu cùng nam tử xa lạ, cũng chẳng phải là việc gì khiến cho người ta để ý, nhưng người quen này, lại là Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy đưa lưng về phía ta, nam tử nàng tán gẫu cùng là một người có đôi mắt nhỏ, tựa như đang cùng Tiểu Thúy tranh cãi điều gì. Nhớ Tư Đồ Ức từng nói, trước đây Tiểu Thúy cũng là ở trong trà quán, cùng một người nam nhân nói ra câu nói đặc biệt kia. Chẳng lẽ Tư Đồ Ức quả thật không nhận lầm người? Chẳng lẽ Tiểu Thúy ở quận mã phủ làm nha hoàn bởi vì có mưu đồ khác?

Trong lúc ta đang lén lút tìm nơi nhìn lén, nam nhân kia lại đột nhiên ngẫng đầu, nhìn về góc tường ta đứng.

Thôi xong, bị phát hiện rồi.

Tiểu Thúy cũng theo nam nhân xoay người, nhìn thấy ta, sắc mặt nàng tức thì trắng bệch.

"Quận, quận mã gia... ?" Tiểu Thúy sững sờ nói.

Không biết nên thế nào hồi đáp, ta chỉ hướng nàng cười cười. Cười xong lập tức hối hận, Thành Nhược Hề ngươi cười cái gì a?!

Nam nhân kia nhanh chóng từ trong hẻm nhỏ đi ra, khi lướt qua người ta còn trừng mắt liếc nhìn một cái.

Tiểu Thúy đến gần, so với vừa nãy sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều, nàng nhìn những đồ ta cầm trên tay, hỏi: "Quận mã gia... Ngài, ngài tại sao lại ở nơi đây? Trên tay ngài cầm..."

Ta cười cười: "Chỉ là tùy tiện đi dạo, ai ngờ trên đường đụng phải người bệnh trước kia, là bọn hắn tặng."

"Quận mã gia thật sự là tấm lòng vàng, bọn họ đều là người nghèo, chỉ có thể tặng mấy thứ này báo đáp." Tiểu Thúy nói.

Ta cười gật đầu, lại nhìn bóng lưng nam nhân kia rời đi, hỏi: "Vị kia là...?"

"Hắn là một bằng hữu của ta trong kinh thành, ngẫu nhiên gặp mặt, nên tùy tiện hàn huyên một chút." Tiểu Thúy nói.

Tuy đó là một đáp án cực kỳ lập lờ nước đôi, nhưng ta cũng chỉ có thể gật đầu.

"Quận mã gia, nếu không có việc gì, Tiểu Thúy trước xin đi vội." Tiểu Thúy nói, sau đó vội vã ly khai.

Xem ra, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác đối với Tiểu Thúy.

Tâm tình muốn đi dạo phố của ta vì việc này đã bị hoàn toàn làm hỏng, chẳng quản liệu có được tặng đồ nữa hay không, ta cất bước trở về quận mã phủ. Vừa vào đến phủ, Cửu tỷ liền lại bắt đầu ồn ào: "Quận mã gia, ngài đi nơi nào vậy? Xem ngài túi to túi nhỏ... Ai nha, chúng ta không thiếu gà vịt, tại sao ngài lại mua nhiều như vậy, còn một túi lớn... Khoai lang?"

"Không phải, trên đường bệnh nhân của ta tặng." Ta lập tức trả lời, sau đó đem những đồ trong tay đưa cho Cửu tỷ, mời nàng đi cất, ngăn chặn nàng tiếp tục nói thêm lời vô nghĩa.

Nguyệt Nhi đến gần, nói: "Quận mã gia, ngài đi nơi nào sao? Quận chúa từ miếu trở về cũng đã nửa canh giờ."

Ta kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Quận chúa có giận ta hay không?"

"Giận ngài?" Nguyệt Nhi sửng sốt, "Không có a."

"Không có?... Vậy trên đường, nàng có không vui hay không, mắng ta hay gì đó?" Ta lại hỏi.

Nguyệt Nhi lắc đầu: "Thật không có, trên đường về nàng còn nói đêm nay bảo canh gà cho ngài nữa..." Rồi như nhớ ra gì đó, nàng nói, "Nhưng quận chúa tựa như không cách nào vui vẻ, luôn luôn thở dài."

Ta cười khổ, rồi cố ý hỏi sang chuyện khác: "Quận chúa nói muốn bảo canh gà?"

"Những ngày ngài không ở kinh thành, quận chúa mỗi ngày đều bận rộn học nấu ăn, nói đợi ngài trở lại, làm cho ngài ăn..." Nguyệt Nhi nói xong cười cười, "Quận mã gia, ngài có phải đang làm chuyện gì trái lương tâm không?"

"Nào có." Ta nghiêng thân mình, lại kéo Nguyệt Nhi tới nơi bí ẩn hơn, "Vậy... Nguyệt Nhi, ta có chút việc muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?" Nguyệt Nhi ngẩn người.

"Ngươi biết Tề Khả Dịch, Tề tướng quân không?" Ta hỏi.

"Ngài là nói Tề công tử? Biết a, từ nhỏ đã biết." Nguyệt Nhi gật gật đầu.

Ta cười cười, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy, hắn... Là người thế nào?"

"Cái đó... Quận mã gia, vì sao ngài hỏi việc này?" Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi ngược lại.

"Chỉ muốn hỏi một chút." Ta giả vờ như không kiên nhẫn, thúc giục nàng mau trả