"Mẹ sao cái tên này lại ở đây???"
Vừa vào nhà Lục Tuyết Kỳ đã hét lớn lên, Vương Thiên - tên nghi phạm mà cô đang tìm chứng cứ để buộc tộc đang ngồi chễm chệ trên sofa trong phòng khách nhà cô.
"Vì mà hét lên vậy tiểu bảo bối?"
Bà Ngọc từ từ đi xuống cầu thang dịu dàng hỏi đứa con gái cưng.
"Mẹ à, cái tên này ở đâu vô đây!?"
"Chồng con mà con gọi ngộ vậy Tiểu Kỳ"
Lục Tuyết Kỳ nghe mà muốn choáng váng.
Chồng á? Chồng ư? Chồng???
Đúng rồi, chắc chắn mẹ cô bị uy hiếp rồi nên mới vậy.
"Mẹ à cái tên này đã đe dọa mẹ sao?"
"Không phải, là mẹ sắp xếp cuộc hôn nhân này cho con, tiểu bảo bối à con đã 22 tuổi rồi đó"
"Hôn nhân gì chớ, con không muốn đâu"
Bà Ngọc nhìn đứa con cứng đầu của mình mà chuyển sang giọng điệu rất ư "nhẹ nhàng"
"Lục Tuyết Kỳ, con có muốn ngày mai sẽ ở nhà không được đi làm nữa không??"
Ở nhà? Không được đi làm? Thế chẳng khác gì không cho phép cô điều tra về cái chết năm ấy của ba cô.
Không được Lục Tuyết Kỳ, mày phải đòi lại công bằng cho ba của mày..
"Được, con sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng..CON VẪN ĐI LÀM"
Nói rồi Lục Tuyết Kỳ dậm chân đi lên phòng mình không quên liếc xéo Vương Thiên. Vương Thiên nãy giờ ngồi ung dung uống trà, khi Lục Tuyết Kỳ đã lên phòng anh vẫn ở lại nói chuyện với bà Ngọc. Dường như mối quan hệ của họ không đơn giản.
_____
Lục Tuyết Kỳ bị bắt ở nhà một tuần để chuẩn bị hôn lễ, cô chỉ có nhiệm vụ ngồi yên mà chờ đến ngày diễn ra vì mọi việc đã có người lo. Lễ đính hôn sẽ tổ chức cùng ngày với ngày cưới, Lục Tuyết Kỳ không hiểu cái quái gì mà cần gấp rút vậy!?
Chỉ vài ngày mà cuộc hôn nhân của Vương Thiên và Lục Tuyết Kỳ nhanh chóng đứng đầu trên các trang báo.
Đại boss tập đoàn Vương Thiên lấy nữ cảnh sát làm vợ
Ông trùm Vương Thiên kết hôn với thiên kim tiểu thư Lục gia - Cuộc hôn hôn nhân trao đổi?
...
Mỗi lần đọc những bài báo về cuộc hôn nhân của mình, Lục Tuyết Kỳ không khỏi tức giận và dĩ nhiên mấy tờ báo đó sẽ trở thành giấy vụn. Hình ảnh Vương Thiên trong đầu của Lục Tuyết Kỳ đã xấu lại còn xấu hơn nữa, trước khi ngủ Lục Tuyết Kỳ luôn lầm bầm nguyền rủa Vương Thiên gặp những điều tồi tệ nhất. Nhưng có lẽ Lục Tuyết Kỳ chỉ tốn công vô ích, ngày nào đại Boss ấy cũng đến Lục gia để chọc tức cô.
Vương Thiên anh ta bị bệnh sinh lý sao nhỉ? Chắc chắn vậy rồi thế nên mới kết hôn, thật khổ cho mình, sống chung với anh ta chẳng khác nào sống với tảng đá!? Mà thôi kệ, dù sao cũng tốt cho mình trong việc điều tra..
Lục Tuyết Kỳ nằm trong phòng với bao suy nghĩ. Cánh cửa phòng bật mở, bà Ngọc bước vào lại gần Lục Tuyết Kỳ, ngồi lên giường rồi gọi cô
"Tiểu Kỳ"
"Dạ mẹ?"
Bà Ngọc nhìn cô con gái, vuốt mái tóc mượt của cô rồi nói
"Sau khi con kết hôn mẹ sẽ đi sang Mĩ 1 năm, mọi chuyện trong tập đoàn trợ lý Trịnh Vy sẽ thay mẹ quản lý, có gì con cứ nói với cô ấy..con ở nhà Vương Thiên ngoan nhé, mẹ tin nó sẽ bảo vệ tốt cho con"
Lục Tuyết Kỳ rưng rưng nước mắt, cô ngốc nghếch chỉ hiểu vế đầu là sẽ xa mẹ 1 năm và ở với Vương Thiên, còn vế sau cô không để ý. Lục Tuyết Kỳ không biết rằng đây sẽ là lần cuối cùng mẹ cô nói chuyện với cô...
_____
Lục Tuyết Kỳ lộng lẫy khoác tay đại Boss bước đến trước mặt cha sứ trong nhà thờ với khuôn mặt đưa đám. Cha sứ luyên thuyên một hồi thì gật đầu, xong trao nhẫn. Đến lúc đãi tiệc rượu, khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ còn khó coi hơn, bộ váy nặng trịch trên người khiến cô thấy mình nặng thêm, rồi cái gì mà phải toe toét cười rồi uống rượu với khách làm cô thêm điên người.
_____
Lục Tuyết Kỳ mở mắt nhìn căn phòng lạ. Không, không lạ cho lắm, cô thấy một lần rồi, à là phòng của tên chồng của cô. Nhưng chủ nhân của căn phòng này đâu?
Lục Tuyết Kỳ vào phòng vệ sinh bất giác nhìn chiếc gương trên tường. Trên người cô là một chiếc áo sơ mi..còn vương vấn mùi nam tính:v Bộ váy cưới đây rồi???
Lục Tuyết Kỳ thay ra một bộ đồ đơn giản, tức giận đi xuống nhà thì thấy Boss đang ngồi thưởng thức trà sáng. Lửa trên đầu Lục Tuyết Kỳ bùng cháy lớn hơn.
"Vương Thiên, tối qua anh làm cái gì vậy hả???"
Vương Thiên nghe cô gọi thẳng tên mình mà nhíu mày, hình như cô là người đầu tiên dám gọi vậy.
"Em nghĩ đêm tân hôn thì vợ chồng mới cưới làm gì hả?"
Lục Tuyết Kỳ đưa tay xoa cằm, nghĩ ngợi hồi lâu, cô vô tư đáp
"Ngủ"
Đại Boss nhìn cô mà cười gian xảo
"Ừ thì ngủ"
Đặt tách trà xuống, Vương Thiên đứng lên chỉnh lại cà vạt rồi bước đi.
"Vương Thiên thế còn chiếc áo là sao?"
Vương Thiên không đáp mà đi thẳng, đôi môi khẽ cười, con cừu non này thật ngốc!
_____
"Thấy hết rồi huhu"
Lục Tuyết Kỳ úp mặt vào gối không ngừng lặp lại ba từ đó mà không hay có người vào phòng.
"Bà chủ, em đến đây để lấy đồ đem giặt ạ"
Lục Tuyết Kỳ ngước mặt dậy, là một cô giúp việc chắc nhỏ hơn cô vài tuổi.
"Em lại đây"
Lục Tuyết Kỳ ngoắc tay cô giúp việc lại rồi hỏi nhỏ
"Tối qua Vương Thiên ngủ..à không có vào phòng này không?"
A Thảo (tên cô giúp việc) bật cười khúc khích rồi đáp
"Bà chủ à, ông chủ tối qua không ngủ được...vì bà chủ đó"
A Thảo nói ý này mà Lục Tuyết Kỳ hiểu ý khác, cô đỏ bừng mặt
"Không ngủ...vì tôi?"
"Vâng, bà chủ tối qua rất say, em là người lên thay đồ cho bà chủ nè, bà chủ quậy rê khiến ông chủ phải vào phòng làm việc mà ngủ đó.."
A Thảo nói xong rồi lấy đồ đi ra ngoài. Lục Tuyết Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vậy là cô không lọt vào tay con sói hung ác đó.
Anh ta cũng còn là hảo hán, không phải tiểu nhân. Vậy mà lúc sáng hiểu lầm anh ta, mình đành chuộc lỗi vậy.
Lục Tuyết Kỳ nằm trên giường ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định xuống bếp để làm đồ ăn cho Vương Thiên coi như là tạ tội..