Khương Mạn chớp chớp mắt: “Chị đang nghĩ Điềm Điềm sẽ cho chị ‘ngạc nhiên’ gì”
(Xem tình hình bên Điềm Điềm đi, đúng là……cực kỳ ‘ngạc nhiên’ luôn.)
(Khương võ thần phải làm gia sư, phải trông thiếu gia Bảo Nhi!)
Advertisement
(Tôi cứ nghĩ Điềm Điềm và đạo diễn Khương sẽ làm tốt như mùa một, hoá ra, tôi đã đánh giá quá cao bọn họ và cả đạo diễn Lý nữa?)
(Đặt cược vào một quả bom nổ chậm! lão Lý lần này cười trong sung sướng rồi.)
Lão Lý trước màn hình theo dõi, đột nhiên che mồm lại. Chết tiệt, mấy cư dân mạng này cử người theo dõi mình à?
Advertisement
Quán net XX
Tang Điềm nhìn tủi thân như một cô gái ngốc nghếch, hai tai ôm lấy cánh tay của Khương Mạn rồi sụt sịt.
“Chị, em sai rồi……”
Khương Mạn thở dài một hơi: “Nói đi, hôm nay em làm gì.”
Chủ quán net dùng ánh mắt dịu dàng nói: “Thực ra Điềm Điềm biểu hiện rất tốt, ngoài việc trốn làm, ăn uống với fan trong tiệm, không cẩn thận làm đổ nước vào máy tính, thì các việc khác không có vấn đề gì cả.”
Khương Mạn Khương Vân Sênh Tự Thiên Sách: “……”
PD bổ sung: “Bây giờ Điềm Điềm đang nợ 5000, nhưng mà bà chủ nể tình giảm nợ, nhưng theo quy định, nhận đồ ăn của fan sẽ bị trừ một nửa số lương, cho nên Điềm Điềm nợ tổ chương trình 50 tệ.”
(Điềm không cay, không hổ là cô!)
(Đại Ngọc mà tới đây thì mới trâu bò!)
(Đổ nước mặc dù không phải cố ý, nhưng thái độ làm việc như vậy là có vấn đề, Điềm Điềm ơi!)
Khương Mạn và bà chủ tiệm đang bàn về việc đền bù cho chiếc máy bị hỏng, và phải đặt cọc 1000 tệ cho đến khi Tang Điềm rời đi.
Đi được nửa đường thì Bạc Hạc Hiên gọi điện tới, lúc này cô thực sự thấy mệt, “Tình hình bên anh thế nào?”
“Cũng ổn, khá thuận lợi.” Giọng Bạc Hạc Hiên không nghe ra sự mệt mỏi.
Khương Mạn thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt có chút ý cười: “Anh kiếm được bao nhiêu. Bên này có vào người nhịn đói rồi, tiền trên người phải trả tiền phòng tối này chả còn lại được mấy đồng.”
“Cho em ăn một bữa no chắc là không vấn đề gì.” Bạc Hạc Hiên cười, “Nhưng mà…..”
“Nhưng cái gì?”
Giọng người đàn ông có chút bất lực: “Người anh bây giờ hôi lắm……bà chủ Khương có thể thuê phòng cho anh tắm không.”
(Phụt…..hai chữ ‘thuê phòng’ này nói cũng tự nhiên ghê?)
(Khuôn mặt của tiểu nhân đỏ rồi.)
Bạc Hạc Hiên làm diễn viên quần chúng trong một ngày.
Dù là thân phận ảnh đế nhưng đóng diễn viên quần chúng cũng liều mạng hơn những người khác.
Xác chết, ăn mày...Tốc độ nhận vai của anh gây ra một làn sóng trong nhóm diễn viên quần chúng chuyên nghiệp.
Giá đóng diễn viên quần chúng ở phim trường Hành Sơn dao động từ 80 đến 150 tệ. Một ngày anh chạy khoảng mười đoàn phim và kiếm được hơn 1400 tệ.
Nhưng nếu không có thân phận ảnh đế này cũng không thể nhận nhiều đến vậy, một diễn viên quần chúng một ngày nhận ba bốn cảnh cũng được coi là nhiều rồi. Vì vậy, ekip chương trình đã trừ đi một nửa, chỉ còn lại 700 tệ.
Khương Mạn chọn một khách sạn giá cả phải chăng, khoảng cách hợp lý với nơi làm việc của cả năm người. Một phòng 3 người và một phòng hai người. Tiền phòng là 600 tệ một đêm.
Sau khi Bạc Hạc Hiên đến khách sạn, Khương Mạn đã ở sảnh đợi anh.
Nhìn dáng vẻ lấm lem của anh, cô không nhịn được cười nhưng không trêu chọc mà dẫn anh lên lầu.