Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 979




(Bạn phía trên chắc là chưa từng trải qua sự khổ cực, bây giờ công nhân xây dựng tìm đường sống khó khăn như thế nào bạn có biết không? Lao động nhập cư còn khó hơn. Bây giờ tất cả các tòa nhà đều sử dụng máy móc, ai còn cần đến nhân lực nữa? Bây giờ không phải là mười năm trước, nhân lực thật sự không đáng giá! Đây đã là một mức lương cao rồi!)

(Nếu nói một tô mì 18 đắt thì không biết giá cả ở Bắc Thành rồi, bây giờ lương bèo bọt mà vật giá thì tăng khủng khiếp!!)

Advertisement

Ở một quán internet nào đó.

Tang Điềm phát huy hết lợi thế của người trẻ tuổi, học nhanh và khéo mồm!

Hôm nay là mùng 5 tháng Giêng âm lịch nên cũng không có nhiều người đến quán Internet, giờ ăn cơm cũng bận một chút, giao nước và nước trái cây cho những thanh niên nghiện game. Còn đồ ăn ở quán Internet, họ cũng mua ở quán ăn bên cạnh nên cả buổi sáng Tang Điềm đã rất rảnh rỗi...

Advertisement

Cô ấy nhàn rỗi đến mức đứng sau những thanh niên nghiện game để xem người ta chơi game, kết quả đối phương còn là fan của mình.

"Điềm Điềm có uống nước ép không, tôi mời cô!"

"Ăn bánh quy đi, bánh quy này rất ngon."

"Ở đay tôi có một số xiên thịt mua ở cửa hàng thịt nướng bên cạnh. Điềm Điềm đừng khách sáo!"

Ban đầu Tang Điềm từ chối, nhưng dần dần... cô ấy đã mềm lòng.

PD nhìn cô ấy vừa ăn vừa chỉ huy các thiếu niên nghiện game chơi một cách say mê thì âm thầm quay phim lại chứ không hề nhắc nhở. Còn không quên quay camera về phía chủ quán internet.

Bà chủ nhìn Tang Điềm với vẻ ân cần, trên tay cầm một cuốn sách với dáng vẻ bình tĩnh.

(Không ổn rồi, Tang Điềm ngốc nghếch ơi, tỉnh táo lại đi!)

(Tang không cay, đồ con lợn, sao lại để mật ngọt chết rồi nhanh quá như vậy!! Cô hãy nghĩ đến công việc của mình, cô sẽ bị trừ tiền đó!)

(Nụ cười của bà chủ thật đáng sợ, toang rồi, tôi lo hôm nay Tang không cay phải ngủ ngoài đường rồi…)

(Lương một ngày chỉ có 100 tệ, trừ một nửa vẫn còn 50 tệ. Tôi muốn biết ở đâu có khách sạn giá 50 tệ?)

……

Phim trường Hành Sơn.

Ekip phim xx.

Đạo diễn hét lên "cắt!" một cách tức giận rồi chỉ vào diễn viên quần chúng đóng vai xác chết:

"Người đó bị sao vậy? Ăn mày mà ăn mặc sạch sẽ như vậy thì là ăn mày à? Anh ta chết dưới chân nhân vật chính mà bóng lưng nhìn còn đẹp hơn nhân vật chính. Quay anh ta hay là nhân vật chính vậy!"

Phó đạo diễn liên tục nháy mắt với đạo diễn, nhưng đạo diễn không hề hay biết: "Đổi diễn viên quần chúng đó đi!"

"Đạo diễn! Đó, đó là... anh Bạc..."

“Anh Bạc cái gì, tôi không quan tâm anh ta là ai!” Đạo diễn vẫn cáu kỉnh: “Tôi chưa từng thấy diễn viên quần chúng nào diễn kém như vậy!

“Xin lỗi, đạo diễn, tôi đã gây thêm rắc rối rồi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên từ phía sau.

Đạo diễn quay đầu lại, nuốt lời mắng chửi xuống: "Anh Bạc!!!"

"Xin lỗi, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nhận ra anh. Anh Bạc, sao anh lại..." Đạo diễn liếc nhìn PD đi theo ở cách đó không xa: "Các người đang... ghi hình gameshow à?"

“Đúng vậy.” Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Công việc của tôi hôm nay là diễn viên quần chúng.”

"Anh làm diễn viên quần chúng thì thật uổng phí tài năng. Dù sao thì cũng chỉ là diễn xuất, hãy đóng vai cameo trong phim của tôi đi." Thái độ của đạo diễn quay ngoắt 180 độ.

Bạc Hạc Hiên mỉm cười từ chối: "Nhiệm vụ yêu cầu là diễn viên quần chúng, không được có lời thoại. E rằng không thể làm cameo được, sẽ bị trừ tiền lương."