“Em cảm thấy không phải!” Bé Vương Hinh lắc đầu: “Các bạn ở lớp em nói chị Khương là hoàng đế, dì Đại Ngọc là hoàng hậu! Chị Điềm Điềm là quý phi!”
Vân Đóa thắc mắc: “Vậy chú Hạc Hiên là gì?”
Advertisement
“Cái này thì cậu không hiểu rồi.” Hổ Tử chống nạnh, trong miệng nhét một miếng bánh ngọt: “Đương nhiên là người mà hoàng đế tin tưởng nhất rồi! Đại nội tổng quản gì đó, cái người mà cả ngày lượn lờ bên cạnh hoàng đế đó ……”
Nhắc tới lúc đầu khi quay ‘Một cuộc sống khác’, trong sáu bạn nhỏ, có hai bé nổi tiếng nhất một là Lý Quân, một bé khác là Hổ Tử.
Advertisement
Quân Quân nổi tiếng về sự hiểu chuyện, tuy cơ thể tàn tật, nhưng sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của đứa trẻ này khiến cho không biết bao nhiêu là các mẹ, các dì, các chị rưng rưng nước mắt.
Mà Hổ Tử thì……cách nói chuyện ngây thơ, bộc trực khiến Ngụy-nợ tiền biết bao lần mất mặt, thường xuyên bất cẩn bại lộ bộ mặt thật, người ngoài đặt biệt danh cho bé là anh Hổ, boy nhỏ thẳng thắn!
Bạc Hạc Hiên đặt bánh tart đã nướng xong lên bàn, tiện tay cốc lên cái đầu dưa của Hổ Tử, trong mắt chứa ý cười: “Cho cháu cơ hội nói lại một lần nữa đấy, chú là gì?”
Ánh mắt Hổ Tử dán chặt vào chiếc bánh tart cạnh tay anh, nuốt nước bọt, đầu óc vận động, nghĩ cả nửa ngày cũng không ra đáp án nào tốt hơn.
Một bên khác, Hoa Hoa giơ tay lên: “Cháu biết, câu này cháu biết! CP Bạc Khương là thật!”
“Xem ra chỉ có Hoa Hoa là thông minh nhất, phần thưởng là một chiếc bánh kem nhỏ.” Bạc Hạc Hiên đưa chiếc bánh kem qua.
Hoa Hoa giơ hai tay nhận lấy, sau đó cười hihi nói cảm ơn, nhưng lại không ăn, quay đầu nói với Khương Vân Sênh ở đằng sau mình: “Anh ơi, anh ăn đi.”
“Em ăn trước đi, để lại cho anh một miếng nhỏ là được.” Khương Vân Sênh dịu dàng đáp: “Quay đầu qua bên kia, bím tóc bên phải còn chưa tết xong đâu.”
“Dạ vâng ạ, vậy em chỉ ăn một miếng thôi nhé, phần còn lại đều để dành cho anh Vân Sênh.” Hoa Hoa ngoan ngoãn đáp, rồi thành thật ngồi im.
Vân Đóa và bé Vương Hinh cũng chạy tới, làm nũng bên cạnh Khương Vân Sênh: “Chú Vân Sênh ơi, chúng cháu cũng muốn tết tóc.”
“Được, đợi chú tết tóc cho Hoa Hoa xong rồi tết tóc cho cháu, Vân Đóa và tiểu Vương Hinh muốn tết mấy bím tóc nào?”
Vân Đóa cẩn thận suy nghĩ, giơ năm ngón tay lên: “Sáu cái!”
Bé Vương Hinh nhanh chóng nhấc một bàn tay khác của cô bé lên, bắt cô bé giơ thêm một ngón tay nữa, sau đó nói: “Cháu cũng muốn sáu cái!”
Hổ Tử nhét đầy hai má, vừa ăn vừa lắc đầu: “Phụ nữ, đúng là phiền phức.”
Bé Lý Quân lại rất ngoan ngoãn, lúc trước khi còn ở thôn Hồ Khẩu, cậu bé thiếu dinh dưỡng, rõ ràng là tám tuổi rồi, nhưng lại thấp bé đến đáng thương.
Sau khi tới Bắc Thành, mấy bé được ăn uống đủ bữa, đầy đủ dinh dưỡng, sau đó đều bỗng chốc cao lên hẳn.
Cậu bé vẫn luôn là đứa trẻ chín chắn nhất trong cả đám trẻ con.
“Tay đang cầm gì đấy?” Bạc Hạc Hiên ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Lý Quân hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng, đưa bài kiểm tra trong tay ra, “Bài kiểm tra cuối kỳ.”
Bạc Hạc Hiên nhận lấy, nghiêm túc xem hết bài kiểm tra của tất cả các môn.
Ngoại trừ ngữ văn bị trừ mất mấy điểm, các môn khác đều giành trọn số điểm.
“Giỏi lắm!”