*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười của Bạc Hạc Hiên trở nên lạnh lùng hơn. Cố Trầm lập tức thu tay lại, khiêm tốn cúi đầu:
"Chúc boss thắng lớn, vợ boss ngày càng giàu có, tôi chúc hai người ăn Tết vui vẻ trước!" Nói xong, quản lý Cố chỉ muốn chuồn vội.
Ngay khi bước ra khỏi chỗ ngoặt thì anh ta nhìn thấy Bạc Thiên Y.
Advertisement
Arthur nóng lòng muốn cho Khương Mạn xem những bức tranh của mình nên cậu bé chạy nhanh hơn, nhưng Bạc Thiên Y ngồi xe lăn nên không thể vội vàng. Đúng lúc này, Cố Trầm đi ra thì gặp cô ấy.
Thoạt nhìn, anh ta không cảm thấy có điều gì bất thường. Nhưng khi thêm một bước, anh ta sững sờ, vô thức lùi lại ba bước, nhìn chằm chằm vào Bạc Thiên Y.
Advertisement
Chị Lam đang đắm chìm trong tiếc nuối vì không lấy được Arthur về tay mình. Cô thấy biểu cảm của Cố Trầm có gì đó không đúng, quay đầu lại thì cũng nhìn thấy Bạc Thiên Y.
Sau khi chớp chớp mắt, ánh mắt chị Lam đờ đẫn...
Tại sao vị này trông giống như...
Vì vậy…
Nhìn rất quen?
Tiểu ma đầu Thiên Y bình tĩnh gật đầu: "Xin chào, tôi là Bạc Thiên Y."
Phản ứng đầu tiên của chị Lam là: Cái tên này nghe quen quen.
Sau đó……
"Bạc... Thiên Y?" Giọng chị Lam hơi run lên.
Cố Trầm thì nuốt nước bọt.
Người trong Đế Quốc có thể không biết vương tử là ai, nhưng ai cũng biết nữ vương là ai!
Bạc Thị, Bạc Thiên Y... 20 tuổi, tàn tật sau một vụ tai nạn, thông minh tài giỏi… đứng đầu tập đoàn tài chính Đế Quốc! Ai có thể nói cho họ biết tại sao nữ vương của Đế Quốc lại ở đây không?!!
Giọng nói nhẹ nhàng của Bạc Hạc Hiên từ phía sau truyền đến: "Quên giới thiệu, đây là em gái tôi."
Quản lý Cố nhìn anh với ánh mắt sững sờ:
Boss, boss nói gì vậy? Tôi bị điếc rồi...
Chị Lam và Cố Trầm bước ra khỏi trang viên Thiên Cổ, đứng ở giữa nhưng cột đá cẩm thạch, gió lạnh mùa đông thổi qua mái tóc bay tán loạn. Trên mắt kính của Cố Trầm phủ đầy hơi nước, tóc của chị Lam cũng bị thổi rối vào với nhau.
Hai người đứng trong gió khoảng mười phút, chị Lam yếu ớt mở lời, “Thế giới này điên hơn những gì tôi tưởng.”
Cố Trầm tháo kính ra lau đi lau lại, “Sống lâu sẽ gặp.”
Chị Lam quay ra nhìn anh ta: “Anh là người quản lý của Bạc thần, sao anh không biết gì cả vậy…….”
Cố đại trợ lý cảm thấy thà nói chuyện với đầu gối còn hơn: “Cô cũng là trợ lý của vợ ông chủ tôi đấy thôi, sao chả thấy cô biết nhiều hơn được tí gì?
Chị Lam: “…….”
Hai trợ lý bàn chuyện nhân sinh, nói được một nửa thì thấy nhân sinh sụp đổ. Cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Kia là Bạc Thiên Y.”
“Bạc Hạc Hiên, Bạc Thiên Y……sao chả liên lạc được với ai vậy?”