*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười trên mặt Bạc Thiên Y cứng đờ, có chút lúng túng, khịt mũi nói: “Tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Nói xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Em uống thuốc rất đúng giờ.”
Advertisement
Ăn kẹo anh làm ra cực đúng giờ.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô là biết cô đã đoán ra chuyện ‘thuốc’, có lẽ không thể giấu nổi nữa. Hai anh em đều ngầm hiểu với nhau nhưng không ai nói ra.
“Đúng rồi, lần này đến đây là có một việc……” Bạc Thiên Y cau mày, “Em nhớ chị dâu cũng là người nhà họ Khương. Đúng không?”
Advertisement
“Cũng không hẳn là vậy.” Bạc Hạc Hiên lắc đầu: “Chị dâu em cũng không thích bị gọi là người nhà họ Khương.”
“Là em nói nhầm, mấy chuyện xấu nhà họ Khương làm em cũng nghe nói qua.”
Bạc Thiên Y dùng giọng điệu chế nhạo khi nhắc tới nhà họ Khương, cô thường xuyên chứng kiến mấy đứa con trong gia tộc lớn lúc nào cũng tranh quyền đoạt chức với nhau. Cái chết của cha Khương Mạn – Khương Nghiệp Lễ là điều cấm kị không ai dám nhắc tới ở nhà họ Khương. Còn người ngoài nói thế nào bọn họ cũng chả thèm quan tâm.
Ít nhất những người thuộc tầng lớp cao đều biết, sau khi Khương Nghiệp Lễ chết, phần lớn sản nghiệp của ông ta bị dòng chính nhà họ Khương xâu xé, đến cả tên của ông ta cũng bị xóa sổ khỏi nhà họ Khương. Bọn họ không thừa nhận sự tồn tại của một người.
“Lần này cha cho gọi em về vì muốn sắp xếp hôn sự cho em, còn bảo là liên hôn với dòng chính nhà họ Khương.”
Bạc Thiên Y cười mỉa: “Có khi nhà họ Khương chả muốn con mình rơi vào ổ sói đâu, nhưng mà chả hiểu ông cha tốt của chúng ta qua lại với nhà họ Khương lúc nào nữa? Em nhớ là trước đây quan hệ của bọn họ đâu có tốt như thế.”
Bạc Hạc Hiên khẽ cau mày.
“Sắp xếp việc xem mặt cho em?”
Bạc Thiên Y dạ một tiếng, “Thật buồn cười.”
“Bọn họ đúng là rất buồn cười.” Bạc Hạc Hiên nhìn lại cô: “Con trai dòng chính nhà họ Khương, không hợp khẩu vị của em đâu.”
Bạc Thiên Y sững sờ, nghe thấy giọng châm biếm trong lời nói của anh mình, thẹn quá hóa giận: “Anh trai!”
Đáy mắt Bạc Hạc Hiên đầy ý cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Chuyện của em, em tự làm chủ, có anh ở đây, không ai ép buộc được em.”
Lòng Bạc Thiên Y tràn đầy sự vui sướng, mặt lại giả bộ: “Không sợ em thật sự đưa một đứa em dâu về cho anh thật à?
Bạc Hạc Hiên im lặng một lúc, đối với mấy tin đồn tính hướng của em gái mình, anh luôn luôn không quan tâm. Anh cũng chả quan tâm Bạc Thiên Y thích trai hay gái.
Nhưng……sau khi đọc được cuốn sách do chính vị kia nhà mình giới thiệu - ‘Chưởng trung bảo*’ (Mặc dù chỉ đọc có vài trang), nhưng ít nhiều cũng mở ra một thế giới mới với Bạc Hạc Hiên, cho nên sợ gì cái chuyện kia……
(*phần ở giữa của bàn chân con gà)
“Em là ‘1’”! anh hỏi bâng quơ.
Bạc Thiên Y mới nghe chưa hiểu gì, đến khi hiểu ra thì chấn động: “Anh còn biết cái gì là ‘1’?”
Bạc Hạc Hiên thật ra chỉ hiểu một chút, anh cũng không muốn tìm hiểu sâu về vấn đề này, “Không cần biết là nam hay nữ, em thích là được.”
Bạc Thiên Y cũng không chủ động đi giải thích về việc tính hướng của mình, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua anh mình. Cô đúng là……năm lần bảy lượt được mở mang tầm mắt về anh trai mình.
Cô mang tâm tình không sợ chết hỏi thử một câu: “Nhỡ đâu em thích kiểu người giống chị dâu thì sao?”