*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh gia nhập Zeus và bằng mọi giá để có thể trả thù cho mẹ nhưng khi anh trở về thì điều gì đã chào đón anh? Anh trở thành một con quái vật trong mắt cha mình. Người em gái duy nhất đang thoi thóp như một con chuột bạch...
Mà tất cả những điều này, Bạc Khôn - người làm cha như vậy có đáng không? Là thờ ơ... hay đó là ý đồ của ông ta?
Advertisement
Còn Bạc Hạc Hiên… Thế giới này luôn khiến anh tổn thương, chưa bao giờ đối xử dịu dàng với anh.
Bạc Hạc Hiên nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô và cảm thấy cô đang run lên.Nhưng đó không phải là điều anh muốn.
Anh ôm Khương Mạn vào lòng, dịu dàng nói: "Tất cả đã qua rồi, bây giờ anh đã có em..."
Advertisement
Vậy nên thế giới này không còn lạnh lùng và tàn nhẫn với anh nữa.
Bạc Thiên Y đánh răng rửa mặt xong, lại khôi phục vẻ ưu tú rạng ngời thường ngày, cho dù cơ thể tàn tật cũng vẫn không thể che lấp vẻ sang trọng quý phái.
Chỉ lúc đối diện với Khương Mạn, cô ấy mới thu lại vẻ sắc bén của mình, giống như một chú nhím đầy gai giơ ra chiếc bụng mềm mại của mình, trông lại có một chút vẻ dịu dàng vô hại.
Bạc Hạc Hiên nhìn em gái mình giả bộ vô hại, thậm chí có hơi ngốc nghếch đáng yêu, không thể nhìn nổi mà rời tầm mắt đi chỗ khác.
Uống một ngụm rượu.
Khó chịu.
“Chị Khương tới từ tối qua sao? Ở trong nhà có quen không?” Bạc Thiên Y nói với giọng dịu dàng khiến mọi người đều rùng mình.
Biểu cảm của mọi người đều cứng ngắc.
“Rất tốt, giường rất mềm.” Khương Mạn thành thật nói.
Bạc Thiên Y lén liếc anh trai mình một cái, kìm lại mấy chữ "tinh hoa dân tộc" suýt chút nữa đã thốt ra, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà lướt qua vết thương trên cổ Khương Mạn.
“Thật ra anh trai em rất mềm, ờm, ý em nói là nội tâm anh ấy, rất mềm lòng.” Bạc Thiên Y mang vẻ mặt đứng đắn mà nói bừa.
“Ừm, chị nhìn thấy được.” Khương Mạn gật đầu: “Cương nhu kết hợp tạo ra điểm lợi thế.”
Bạc Hạc Hiên day trán.
Lý Mặc cũng hơi nheo mắt.
Đám người làm đều có chút nghi ngờ.
“Mỗi một từ mà tiểu Bạc tổng nói ra tôi đều hiểu, nhưng sao ghép lại với nhau tôi lại không hiểu nhỉ?”
“Đoạn đối thoại này nghe thì không có gì sai, nhưng sao tôi cứ có cảm giác kỳ lạ nhỉ?”
Lý Mặc không nhịn được, ném cho mấy người làm một ánh mắt, cho bọn họ lui ra ngoài hết, anh ta cũng nhân cơ hội mà chuồn đi.
Bạc Thiên Y khẽ hắng giọng, khống chế không để cho khóe miệng mình cong lên quá nhiều.
Gặp chị dâu rất thì rất vui, nhưng cô ấy vẫn phải duy trì hình tượng!
Phải nhã nhặn, phải dịu dàng, phải có khí chất!
“Chị Khương……”
Lúc cô vừa định cất lời, Khương Mạn nhẹ giọng nói: “Nghe nói bình thường em đều gọi chị là chị dâu?”