*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên lóe lên, nhìn cô chằm chằm.
“Vết bầm tím biến mất rồi, anh đã nhìn thấy chưa?” Cô không nhận ra là mình đang thả thính: “Em sẽ giữ lại vết ở cổ vì những người khác đều đã nhìn thấy rồi, nếu nó đột nhiên biến mất thì sẽ rất kỳ lạ.”
Advertisement
“Đừng nghịch ngợm nữa.” Bạc Hạc Hiên kéo cổ áo cô lên, cau mày.
Năng lực giải quyết công việc của Lý Mặc đã giảm sút, tại sao anh ta không mang cho cô một áo cổ cao?
“Nếu anh không tin em đã hồi phục thì tối nay chúng ta thử lại xem sao?” Tay Khương Mạn cầm vào vô lăng, nghiêng người về phía anh, nở nụ cười xấu xa, ánh mắt quyến rũ lại thả thính, nói một cách mập mờ:
Advertisement
"Sáng nay dáng vẻ ngại ngùng của anh trông rất đẹp trai ~"
Ngay lập tức vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên sững lại. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt u ám, Anh đưa tay lên xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng của Khương Mạn, đáy mắt ẩn chứa ngọn lửa, giọng điệu cảnh cáo:
"Cẩn thận đùa với lửa có ngày sẽ chết cháy đó, Yêu Nhi. "
Khương Mạn khẽ cắn ngón tay anh, nhướng mày: "Anh yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ cháy ( thua) trước em."
Trong màn "tra tấn" đêm qua, cả hai đều đã lộ ra chút thuộc tính ẩn giấu của bản thân, so với trước đây dường như lớp màn đó đã bị xé rách hơn một chút.
Anh đã để cô thấy được sự hung dữ và điên rồ mà mình cố gắng che giấu.
Còn cô đã cho anh thấy sự mê hoặc, quyến rũ của bản thân mà trước đây cô chưa từng thể hiện ra. Giống như cái ác và d ục vọng một lần nữa va chạm vào nhau và ác ma đã cúi đầu trước d ục vọng.
Cũng giống như anh, vĩnh viễn chỉ cúi đầu trước cô và sẵn sàng làm hạ thần dưới trướng của cô, trở thành tù binh bị cô giam cầm...
Ngọt ngào thì ngọt ngào nhưng chuyện nghiêm túc thì vẫn phải làm.
Một chân Khương Mạn giẫm ga và xuất phát!
"Nơi đến?"
"Trung tâm Vương Thành."
Khương Mạn khẽ nhướng mày, nhìn anh: "Em cảm thấy hôm nay giống như đi làm việc lớn vậy."
Bạc Hạc Hiên cảm thấy buồn cười, sờ sờ lông mày: "Cũng không đến nỗi là vào nhà cướp của."
"Đến Vương Thành cướp của cũng quá nhỏ mọn, hay là đi tạo phản đi..."
Khương Mạn cười nửa miệng nói: "Anh định diễn đến khi nào nữa?"
Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười: "Nữ hoàng nhỏ bé của anh thông mình như vậy, chẳng phải đã sớm đoán ra rồi sao?"
Cô mím miệng, không phủ nhận.
Bạc Thị, tổ chức Chim Ưng, tập đoàn tài chính Đế Quốc
Khi liên kết những từ khóa này lại với nhau còn không thể đoán ra thì chính là kẻ ngốc!
"Nghe nói vương tử điện hạ đang chạy trốn của Đế Quốc rất lợi hại nhưng người thật..."
Cô nheo mắt nhìn Bạc Hạc Hiên "Cũng chỉ như vậy thôi."
Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm: "Như vậy? Là như thế nào?"