*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Mặc im lặng một lúc rồi lại nói, “Chuyện thuốc, chắc không giấu nổi nữa đâu.”
Bạc Hạc Hiên dừng tay, lấy cốc nước ở bên cạnh uống một ngụm, “Biết rồi.”
Advertisement
Bây giờ Lý Mặc mới không nói nữa.
“Em cứ ăn đi, anh đi gọi điện thoại.”
Bạc Hạc Hiên rót cho Khương Mạn một cốc sữa, theo thói quen đưa tay sờ đầu cô sau đó mới đi ra ban công ở ngoài phòng ăn. Khương Mạn vuốt lại tóc, cảm thấy cái tật xấu này của anh nhất định phải sửa!
Advertisement
Cứ làm như người ta là chó nhà anh vậy! sờ đầu, sao không tự sờ đầu mình đi!
Phía ngoài ban công, điện thoại kêu một lúc phía bên kia mới nhấc máy, khi giọng Bạc Thiên Y cất lên, Bạc Hạc Hiên bất giác cau mày.
“Gọi có việc gì?” m thanh của Bạc Thiên Y vô cùng lạnh lùng.
Còn chưa đợi Bạc Hạc Hiên nói gì, cô đã nói tiếp: “Được rồi, tôi biết rồi, cuộc họp cấp cao ngày kia, chuyện hạng mục nói sau đi.”
“Tôi không ở tập đoàn thì không làm việc nổi à? Lũ vô dụng, thành thật chút đi!”
Chả quá trình chả để cho Bạc Hạc Hiên có cơ hội nói gì, Bạc Thiên Y cứ thế dập máy. Bạc Hạc Hiên nhìn điện thoại, anh rơi vào trầm mặc.
……
Sân sau của bức tường đỏ, đỉnh cao quyền lực tại Bắc Thành – trung tâm Vương thành!
Sau khi Bạc Thiên Y cúp máy, thần sắc lại vô cùng bình thường ăn bữa sáng. Đầu kia của bàn ăn là một người đàn ông trung niên, nhìn uy nghiêm vô cùng, mọi cử chỉ đều làm cho người khác cảm thấy bị áp bức.
Lông mày của Bạc Thiên Y có vài phần giống ông ta, đôi phương chính là cha ruột cô, vua của Đế Quốc – Bạc Khôn.
“Ngày kia con phải về, có cuộc họp cấp cao.” Bạc Thiên Y nói.
Bạc Khôn không ngẩng đầu, nuốt thức ăn xuống rồi mới nói: “Lúc ăn không nói chuyện.”
Bạc Thiên Y lại im lặng, cũng chả muốn ăn nữa. Không khí giữa hai cha con cứng nhắc tới kỳ dị.
Sau khi cha Bạc ăn xong thì người làm thu dọn bát đĩa đi, sau khi người không liên quan rời đi hết ông ta mới nhìn Bạc Thiên Y.
“Mười phút sau, cha có cuộc họp, con có mười phút.”
Bạc Thiên Y giật giật khoé miệng, “Con chả có gì để nói cả, muộn nhất là ngày kia con phải đi.”
Thần sắc của cha Bạc vô cùng bình thường: “Nghe nói con lại bị bệnh, bác sĩ Đường sẽ kiểm tra sức khoẻ cho con, sao đó sẽ theo phương pháp điều trị mới.”
Sắc mặt của Bạc Thiên Y càng trở nên khó coi, giống như nhớ lại những kí ức đau khổ nào đó: "Không cần phương pháp điều trị mới gì cả, sức khoẻ của con vô cùng tốt.”
“Con không còn bé nữa, đừng có cố chấp.”
Cha Bạc dùng ánh mắt cảnh cáo, “Sắp tới sẽ sắp xếp cho con và con dòng chính nhà họ Khương gặp mặt nhau, con chuẩn bị đi.”
Bạc Thiên Y suýt bật cười thành tiếng, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Con dòng chính nhà họ Khương? Liên hôn chính trị? Nhà họ gấp đến độ vậy rồi sao, một đứa con dâu tàn tật mà cũng muốn?”
Sắc mặt của cha Bạc vẫn không đổi: “Ai cũng muốn thứ mình cần, con là con gái nhà họ Bạc, trong con chảy dòng máu cao quý, vậy cũng đủ để họ muốn rồi.”
Bạc Thiên Y buồn nôn, cho nên lần này muốn gặp cô là vì có mục đích?